
/>
Một dòng máu đỏ tươi chảy tong tong xuống chiếc khăn trải bàn
trắng tinh. Mọi người giật mình. Lưu Ly đang nắm chặt lấy lưỡi dao.
- Lưu Ly! Buông ra mau. Dương Vỹ vội vàng gỡ tay cô bé ra.
- Lưu Ly! Em làm gì thế? Hổ Phách cũng vội nắm chặt lấy bàn tay
cô bé và buộc tạm vết thương bằng một chiếc mùi xoa.
- Pappy! Cô bé cất tiếng, giọng nói khô khốc.-Con không hiểu tại
sao pappy cứ phải tỏ ra cảnh giác đối với mọi người. Mọi chuyện chỉ rất đơn
giản là Dương Vỹ và Linh Lan yêu nhau và muốn kết hôn, sao pappy và ông chủ
Phong phải suy diễn ra họ lập kế hoạch hại mình? Hai người muốn chuyện này đi
đến đâu nữa? Pappy thật sự muốn Dương Vỹ tự chặt tay mình để ra khỏi nhà sao? Suốt
12 năm qua sống chung trong một mái nhà pappy không có một chút tình cảm nào
với anh ấy sao? Anh ấy luôn coi Pappy như cha mình, làm tất cả mọi chuyện vì
pappy, vậy mà giờ pappy nỡ đối xử với anh ấy như vậy, pappy không thấy quá tàn
nhẫn sao?
- Lưu Ly, ba không muốn như vậy. Ông Hạ khẽ nhíu mày.
- Vậy thì tốt nhất pappy đừng ngăn cản anh ấy nữa. Hãy để Dương
Vỹ đi con đường mà anh ấy muốn, để anh ấy chọn người mà anh ấy yêu đi. Nếu
pappy và Thiên Dã muốn anh ấy chặt tay xuống và rời khỏi đây. Con cũng sẽ chặt
tay mình xuống để được đi khỏi nhà.
Ông Hạ và Thiên Dã nhìn cô bé, nuốt nước bọt cố kiềm chế. Lưu Ly
đã xen vào thể nào cũng có chuyện, nhưng tức một nỗi là họ không thể sử dụng
bạo lực với cô nhóc được. Thấy ba mình đã không còn ý kiến, cô nhóc quay sang
người còn lại thăm dò.
- Ông chủ Phong, chuyện đã đến nước này, bác sẽ để Dương Vỹ và
chị Linh Lan kết hôn chứ?
Thành Phong nhìn cô bé khẽ nhíu mày.
- Cháu biết trong quá khứ bác và ba cháu có rất nhiều mâu thuẫn
không thể giải quyết. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Linh Lan và Dương Vỹ không
liên quan đến ân oán của hai người. Dương Vỹ vì con gái bác mà sẵn sàng chặt cả
tay mình, theo bác một người như vậy có xứng đáng được lấy con gái bác không? Dương
Vỹ cũng không phải một người con trai tầm thường. Trong nhà cháu anh ấy là
người tài giỏi nhất. Anh ấy không có gì không xứng với Linh Lan. Anh ấy nhất
định sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái bác.
- Đừng suy nghĩ đơn giản như vậy, cô bé. Linh Lan là đứa con gái
duy nhất của ta, làm sao ta có thể để nó đơn độc đi vào ở trong nhà của kẻ thù
được. Có gì đảm bảo thằng nhóc đó sau khi cưới con gái ta về rồi sẽ không đày
đọa, dày vò nó. Đó là chưa kể ở trong nhà lão hói, lão sẽ tìm cách trút giận
lên con gái ta. Thành Phong vẫn không chịu nhượng bộ.
- Ông chủ Phong. Tôi thật sự rất yêu Linh Lan, tôi có thể đảm
bảo với ông rằng sẽ làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Xin hãy tin
tưởng gả Linh Lan cho tôi. Tôi sẽ yêu thương và bảo vệ cô ấy bằng cả mạng sống
của mình. Dương Vỹ lên tiếng, giọng nói
có vẻ thành khẩn.
- Cậu nghĩ mạng của cậu đáng giá như vậy sao? Cậu nghĩ chỉ bằng
một lời hứa suông là ta có thể an tâm giao con gái mình cho cậu sao? Đừng hòng,
trừ khi cậu chứng minh được cho ta thấy bằng hành động.
- Chứng minh? Ông định bắt Dương Vỹ giết chết lão đại để chứng
minh hả? Thiên Dã liếc ánh mắt sắc lẻm cười nhạt.
Lại một kẻ thích đổ dầu vào lửa. Đám thuộc hạ hai bên bắt đầu
xôn xao nhìn nhau hằn học. Tình hình có vẻ căng thẳng.
- Vậy rốt cuộc bác muốn như thế nào mới đồng ý đám cưới của Linh
Lan và Dương Vỹ? Lưu Ly sốt ruột lên tiếng.
- Ta nói rồi, ta rất lo lắng cho sự an toàn của Linh Lan. Muốn
cưới con gái ta về nhà họ Lưu, trừ khi Dương Vỹ trở thành người đứng đầu nhà
này, lúc đó mới chắc chắn không ai ở đây hại được nó, ta sẽ để hai đứa lấy
nhau.
Ông Hạ nhìn Thành Phong tức tối. Hai bàn tay run lên vì giận. Thiên
Dã cau mày có vẻ nghĩ ngợi. Dương Vỹ và Linh Lan thì vẫn khó xử nên không biết
phải lên tiếng thế nào.
- Các người không thể chứ gì? Thành Phong cười nhạt nhìn khắp
một lượt mọi người đang im lặng rồi quay sang Linh Lan.- Con thấy rõ rồi chứ? Ba
không cố ý ngăn cản con lấy Dương Vỹ, nhưng rõ ràng nó và người nhà nó không có
chút thành ý gì cả. Con nghĩ ba có thể an tâm để con đến đây sống cả đời sao?
- Ba… Cái gì cũng phải có mức độ thôi. Dương Vỹ không phải người
thừa kế chính thức trong nhà, ba làm thế không phải làm khó cho anh ấy hay sao?
- Ba chỉ lo nghĩ cho tương lai của con thôi. Thành Phong vẫn
không có ý nhượng bộ.
- Lo nghĩ cho tương lai của con mà không để con được lấy người
mình yêu. Ba thật hết thuốc chữa. Linh Lan tức giận đứng bật dậy bỏ ra
ngoài.-Con nói cho ba biết: Con đã quyết định lấy Dương Vỹ. Nếu ba và ông chủ
Hạ nhất định ngăn cản, con và anh ấy sẽ rời khỏi nơi này.
- Linh Lan! Thành Phong cũng vội đứng dậy chạy theo con gái bối
rối.
Sau khi Thành Phong và con gái bỏ đi một lúc thì mọi người cũng
tản mác, không còn ai có tâm trạng tiếp tục cuộc vui.
Chỉ còn lại một mình Dương Vỹ, anh ngồi lặng yên nhìn theo bóng
điện màu vàng ngoài sân, đôi mắt đen thẳm trầm buồn. Ly rượu