
n ngẩn ngưừoi, nhỏ này...có khóc thật
không vậy? Nước mắt thì có chảy mà sao mặt thì tươi như hoa
vậy. Có khi nào bị lừa không? Dễ lắm!
- Cô...không phải là khóc sao?
- Ừ thì dúng là khóc- Nó lau lau nưứoc mắt- Nhưng cho hỏi anh
cho bao nhiêu ớt vậy? Làm tôi cay xè lưỡi! Hà..hà...- Nó lấy
tay quạt quạt lưỡi không để ý thấy mặt hắn tối sầm lại. Vậy mà hắn còn tưởng nó cảm động quá chứ hay là hắn đã làm gì để nso giận.Điên, mình làm gì có khả năng đó. Nhỏ sao chổi
này chưa chọc giận mình là may lắm rồi mình đâu có phúc chọc
giận nhỏ. May mà chưa nói ra nếu không ngại chết.
- Mà phải giữ lời hứa đó nhá!
Nó nhìn hắn cười nham hiểm. '' Bút chì bé nhỏ, bé sắp đến của Diêm Vương rồi''
Trời đang bắt đầu tối dần. Những cơn gió hơi se lạnh lướt qua
cảnh nhộn nhịp của thủ đô Hà Nội khiến thời tiết dịu đi rất
nhiều. Nhà mới của nó nằm gần sân vận động nên chúng nó hẹn
nhau ra Tifaly ăn kem thay vì đi bar. Đợi đến 12h ra đó đập phá
sau.
- Không biết 2 kẻ đó vừa đi vừa ngủ hay sao ý!- Nhỏ Sunny ngao
ngán chờ nó với hắn dài cả cổ mà vẫn chưa thấy bóng dáng
đâu.
- Tại em gọi đúng lúc phá rối vợ chồng nó nên mới thế đấy-
Jun vừa lướt qua tài liệu ôn thi dù mới vào năm học vừa nói.
- Gì chứ? Mới có 7h mà phá với cả rối cái gì? Mà anh không
đọc sách 1 giây thì anh chết à?Đã giỏi rồi còn gì nữa!- Sunny giận dỗi nhìn anh, chắc có lẽ Jun là anh của Sa nhưng bị tráo đổi còn tráo đổi cho ai thì nhỏ chịu, ai mà biết được chỉ
đoán mò vậy thôi.
- Thì anh phải giỏi hơn chứ!
- Ờ đúng á! Nên học thêm để đỡ nhầm lẫn 11 với 17 nhá.- Nhỏ
đá đểu anh, cái vụ đó nhỏ còn xoáy anh dài dài, ai lại quên
được cơ chứ.
- Nếu không có vụ đó thì em đâu ''được'' làm ngưừoi yêu anh- Anh đá lại, môi hơi nhếch lên kiểu như cười trên nối ngại của
người khác. Giờ thì thấy IQ rất là có ích chưa!
- Anh...đồ khùng!-Sunny giận dỗi, qua mặt ngắm từ trên tầng
xuống. Khuôn mặt ỉu xìu mấy giây bỗng cái miệng há ra hết cỡ, đôi mắt thỏ ngọc giờ sánh ngang với ốc nhồi.
- Sa! Tao.....không nhìn lộn đó chứ?
Sa cô nương đang lên mạng nhận bài tập thấy Sunny hoảng hôt cũng
liếc ra cửa sổ nhưng tảsi với nhỏ Sa chỉ cưừoi nhẹ rồi trở
lại bình thường. Độ sock của chị ấy cao lắm mấy anh chị ạ.
- Trời đất! Hôm nay dễ có sóng thần luôn quá- Bun nghé mắt ra
ngoài thì chẹp chẹp miệng, khóe môi cho biết là cậu đang muốn
cười chết đi được.
Dưới đường có một đôi nam nữ đang cưữoi xe đạp teen dung dăng
dung dẻ trên đường. Nói là dung dăng dung dẻ thì hơi quá tại
ngưừoi con trai thì gồng lưng đạp, mặt nhăn nhó như con khỉ ăn
ớt còn người con gái thì thả lỏng người, chốc chốc lại di
chân xuống đường cho mòn dép. Chắc không nói ai cũng biết đôi
uyêg ương nào rồi nhỉ.
- Phù! Ya! Bao nhiêu cân mà nhue con heo nái ý- Hắn vừa thở vừa
quay lại đằng sau nhìn nó bằng ánh mắt không thể thân thiện
được hơn. Từ bé đến lớn, từ lớn đến già hắn chưa bao giờ
phải đi xe đạp cả toàn là môtô hoặc ôtô thôi. Vậy mà hôm nay
lại pjải cong cóc đạp xe lại còn chở nhỏ sao chổi nữa chứ,
bảo sao không mệt phờ người mới lạ. Lại nhìn cái xe mà bỗng
dưng thấy ghét vô cùng, thấy một cô gái đi nagng qua liền gọi
với rồi nở nụ cười sát gái:
- Này em ơi! Lấy xe anh mà đi, người đẹp mà đi bộ tiếc lắm!
- Anh gọi em hả?- Cô gái kia quay lại, ôm miệng xúc động. Nó
thì cười lăn lóc ra, đến mức đau cả bụng.Còn hắn thì hóa đá, không biết giấu mặt vào đâu nữa. Kể ra nếu là con gái dù có
xấu thì cũng đỡ nhưng lại là một anh 50/50 mới đau chứ. May mà ăn từ hồi chiều chứ không bây giờ chắc ói đến chết luôn quá.
- À hơ hơ..Thôi nhé- Hắn giao xe xong chuồn một mạch lên tầng 2,
mặt vẫn còn tái mét đi.Vừa ngồi xuống ghết thì bị câu của
ông anh yêu quý làm cho sặc cả nước:
- Em đổi mẫu bạn gái à?
- Đổi cái đầu anh ý! Không thấy em bị hành thảm hại thế này hay sao mà còn nói kháy nữa.
- Thấy chứ nhưng thấy thì càng phải nói chứ-Jun nhún vai, làm
mặt anh vô tội nhâm nhi ly cafe nhìn hắn thích thú. Lâu lâu cũng
nên tar thù tý chứ nhỉ, hồi trước mình toàn phải dọn chiến
trường cho tên này làm cho cô y tá ở khao phụ sản cũng nhớ mặt anh nữa, lại còn nghe người ta xì xòa là nhìn mặt thì trông
đoan trang mà lại làm ra những chuyện như vậy, bọn trẻ bây giờ
đúng là hết chỗ nói. Lúc đó