
ế nhưng
đó chỉ là khởi đầu, bởi vì sau đó ai cũng lên ép tôi cùng song ca, vì
thế sau khi cái mic rời khỏi tay tôi, cổ họng tôi đã khô đến nỗi nói
cũng khó khăn luôn rồi. Đúng là toàn người ác độc mà! Hành hạ con người
ta đến thân tàn ma dại thế này…ôi ôi cái họng của tôi, đau quá đi mất….
“Thảo Ngân…” Tôi vừa ngồi xuống, Gia Tuấn đã ghé lại, dùng cái giọng điệu ngọt ngào thân thiết gọi tôi.
Run, run, run…toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng ngược. Mỗi lần anh già gọi tôi bằng cái giọng này, thể nào cũng có chuyện cho mà xem. Không phải
anh ta đã ngắm được tên bạn nào của tôi rồi chứ?
“Cậu bé kia có người yêu chưa?”
“Ai?” Tôi nhìn ánh mắt liếc ngang liếc dọc đầy tình ý của anh già mà tiếp tục run run, cổ họng khàn khàn thều thào. Dù đồng chí là ai thì tôi cũng
cầu Chúa phù hộ cho đồng chí được bình an! Tôi thật sự không phải cố ý
hại đồng chí đâu, chẳng qua là anh già ít nhiều gì cũng giúp tôi, hiện
tại cũng xem như bạn bè rồi, tôi mời anh ta tham gia cũng là lẽ thường
tình thôi.
“Người hát với em đầu tiên ấy.” Ánh mắt Gia Tuấn lại đảo một vòng, dừng lại phía nhóc Quân.
Tôi thấy lưng thằng bé run rẩy một chút, sau đó nó ngước lên nhìn về phía
này. Hai má nó có chút hồng hồng, ánh mắt ngây thơ, sáng long lanh,
trong veo không chút vẩn đục. Tôi dơ tay vẫy vẫy nó, nhe răng cười khì
khì, nó liền quay đi không dám nhìn nữa, vội vàng lấy nước uống, lén
nhìn sang bên này thêm cái nữa rồi lại lấy bánh ăn.
Cái thằng nhóc này, khí chất tiểu thụ bắn ra lung tung thế kia, bảo sao anh già này
vừa nhìn đã trúng ngay cơ chứ. Nhưng mà anh già hơn nó gần chục tuổi chứ ít đâu, thật giống với lão già và tiểu thiếu niên a, tôi làm sao nỡ
lòng nào hủy hoại đời trai trẻ còn chưa tới của thằng bé đây?
“Thảo Ngân, không phải em nói giúp anh tìm sao. Giờ anh tự tìm được rồi, em
làm bà mối đi có được không?” Gia Tuấn lại ghé sát tôi, nũng nịu năn nỉ.
Tôi lại một lần nữa run run. Anh già à, làm ơn đừng có làm cái điệu bộ buồn nôn ấy với tôi ở chốn đông người có được không? Ai không biết chuyện sẽ nghĩ tôi và anh là một đôi đấy. Thật là rợn người mà! Tôi đang suy nghĩ chứ đâu có nói là không giúp anh ta đâu.
“Được rồi, được rồi! Em
cho anh số của thằng bé là được chứ gì?! Nhưng em nói trước nhé, nó dù
gì cũng chơi với em từ nhỏ, có thể coi như em trai em, anh phải đối xử
thật tốt với nó đấy, nếu không em liền “Cắt” của anh, rõ chưa?” Tôi vừa
nói vừa lôi di động ra tìm số của nhóc Quân đưa cho Gia Tuấn sao lại.
“Yên tâm đi, anh trước giờ đều rất tốt với người anh thích.” Gia Tuấn cười
toe toét, sung sướng ấn số trên điện thoại. Và anh ta cũng không quên
chốc chốc lại liếc về phía nhóc Quân một cái, làm cho nó ăn uống cũng
không được tự nhiên.
- Ê Ngân, có người gửi quà này!_Lúc này đứa bạn tôi ngồi gần cửa ra vào gọi lớn.
Cuộc thì thầm của tôi với anh già chấm dứt, tôi nhanh nhẹn đi ra nhận quà.
Là một hộp giấy nhỏ bằng bàn tay, tôi lắc lắc mấy cái cũng không nghe có tiếng động gì cả.
Mấy cô gái tò mò xúm lại, ngay cả mẹ tôi cũng
tham gia. Tôi quay ra lườm nguýt mọi người, tất cả lập tức rời ánh mắt
đi chỗ khác đánh trống lảng. Để đảm bảo không bị cướp mất quà, tôi mở
cửa ra ngoài, đi đến tận ban công nhỏ của quán hát mới bắt đầu mở cái
hộp giấy ra.
Trống không.
Trống không? Đây không phải là kiểu của Bạch thôi sao? Hắn tặng quà cho tôi, như vậy có phải hắn đang ở gần đây không?
Tôi, tôi phải gặp hắn! Tôi phải bắt hắn nói rõ mọi chuyện cho tôi biết!
- Mai Anh, mau nói cho tao biết ai đưa cho mày cái này?_Tôi vội vàng lao trở lại bữa tiệc của mình, túm lấy người hồi nãy giúp tôi đưa quà mà
chất vấn.
- Mày làm sao thế? Cứ như uống phải thuốc điên ấy._Cô nàng Mai Anh bị tôi dọa cho giật mình, nhìn tôi khó hiểu.
Không chỉ có nó, mọi người ai cũng bị dáng vẻ hùng hổ của tôi làm cho dừng
mọi hành động, chăm chú nhìn tôi. Nhưng mà mặc kệ, lúc này tôi không còn muốn quan tâm đến những thứ khác chút nào, hơn nữa cũng không có tâm
trí.
- Nói cho tao biết, ai đưa cho mày cái này? NÓI ĐI! AI ĐƯA
MÀY?_Tôi trừng mắt dơ cái hộp ra trước mặt Mai Anh, rồi nó chưa trả lời
đã bị tôi lắc mạnh vai như muốn giết người.
Tôi sắp điên mất rồi! Rõ ràng hắn vẫn quan sát tôi, vẫn ở cạnh tôi, nhưng tại sao lại không muốn gặp tôi chứ?
Đồ đáng ghét kia, cậu nói đi, tại sao cậu đối xử với tôi như thế?
- Ngân, có chuyện gì vậy?_Anh Kiệt rời khỏi vị trí cạnh chị Hân đi đến, kéo tôi khỏi Mai Anh, sẵng giọng hỏi.
Tôi nhìn anh ấy, sau đó ngơ ngác nhìn mọi người một lượt, rồi đột ngột vùng mạnh khỏi tay anh trai, chạy nhanh đi.
Nếu để anh Kiệt biết nhất định anh ấy sẽ ngăn cản tôi gặp Hoàng Bách. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!
Chạy ra khỏi quán hát, trên người tôi không mang theo gì cả ngoại trừ cái
hộp trên tay. Tôi chạy rất nhanh, cũng rất gấp, đến khi tôi dừng lại thì đã chẳng biết mình đang ở đâu nữa rồi.
Chống