
tôi với hắn.
-
Hôn
tạm biệt cũng không được sao?_Người nào đó cụp mắt buồn bã, bộ dạng như đứa nhỏ
không được nhận quà.
Azz, tôi chịu
thua, tôi chịu thua hắn thế đã được chưa? Lớn đầu thế này rồi còn học theo anh
Kiệt bày trò con nít, tôi lại đầy lòng trắc ẩn thế này, chịu thế nào được chứ.
Ngó hết bên trái bên phải, rồi lại đằng trước phía sau, cuối cùng tôi mới dám
kiễng chân hôn lên khóe môi Bạch công tử một cái. Tên này vậy mà vẫn chưa thỏa
mãn, nhân cơ hội tôi không để ý liền vòng tay ôm chặt lấy éo tôi, tấn công dồn
dập. Tôi bị nụ hôn của hắn làm cho choáng váng, quên mất phải đẩy hắn ra, cứ
như thế bị cuốn vào vòng xoáy đến tận mấy phút sau.
“Thật không muốn
xa em chút nào.” Núp trong ngực hắn, tôi vừa thẹn vừa giận nghe hắn thì thầm
bên tai mà không dám ló mặt ra. Cứ đụng đến tên này là tôi chẳng thể nào sống
yên ổn a…Cầu trời cầu phật màn vừa rồi không bị ai nhìn thấy! Tôi là người tốt
mà, ông trời sẽ không tuyệt tình với tôi đâu.
Hắn ôm tôi, tiếp
tục thì thầm: “Ngày mai em dọn qua chỗ tôi đi, được không?”
Cái người này,
sao lại có ý nghĩ kì quái thế này cơ chứ, nhà hắn còn có mẹ hắn, tôi còn có bố
mẹ tôi, như thế nào mà dọn qua đó. Thấy tôi đang suy nghĩ, hắn tiếp tục dụ dỗ:
“Mẹ tôi ngày mai đi du lịch với mấy người bạn lâu ngày không gặp, 2 tuần sau
mới về, em nhẫn tâm nhìn tôi cô đơn một mình sống qua ngày đến lúc đó sao?”
Mặc kệ hắn chứ,
sao lại đẩy trách nhiệm lên đầu tôi, cứ thấy tôi dễ mềm lòng thì ra sức bắt nạt
hoài. Cái này tôi cũng không thể tự ý quyết định, mà cô nam quả nữ sống chung
một nhà, người khác sẽ nói gì chứ. Không được, không được, tôi ra sức lắc đầu,
lắc đầu.
“Vậy tôi dọn đến
nhà em?” Hắn thấy dụ dỗ không được, liền chuyển qua phương án khác.
Được rồi, dù sao
thì nhà tôi cũng có phòng trống, hơn nữa để hắn cô đơn như vậy tôi cũng không
đành lòng, cũng chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà. Vì thế tôi không cự tuyệt
nữa, nhưng cũng không có đồng ý, kêu hắn đi hỏi ý kiến bố mẹ tôi, lúc này hắn
mới hài lòng mà rời đi.
“A..A…a….."
“A..A…a…..” Thật đúng là muốn dọa chết người mà! Tôi ôm chặt túi giấy trong tay, chút kinh hãi vừa rồi cộng thêm ánh mắt sáng quắc như diều hâu nhìn thấy con mồi của những người đối diện, toàn thân đánh rùng một cái, khí lạnh bốn phía bủa vây.
“Con gái, cuối cùng thì mẹ đây cũng chờ được đến ngày này…ha..ha…” Mẹ tôi hướng tôi chớp chớp mắt thể hiện niềm vui sướng mấy cái, sau đó ngửa cổ cười thập phần cao hứng, xoay người đi vào trong nhà.
Anh trai tôi nhoẻn miệng cười so với cáo già còn gian manh hơn vạn lần, vỗ vỗ vai tôi tỏ vẻ thấy hiểu. “Không cần xấu hổ, anh hiểu mà. Lần sau nhớ chọn địa điểm kín đáo hơn một chút!” Nói xong, anh ấy cũng xoay người theo gót mẹ.
Bố tôi tuy không nói gì, thế nhưng ánh mắt vừa vui vừa buồn đó lẽ nào tôi không hiểu. Tôi tiếp tục ôm túi giấy khóc ròng. Bố à, bố hiểu sai vấn đề rồi, con với cái tên đó còn chưa phát triển đến cái trình độ ấy đâu, mọi người sao có thể suy nghĩ lệch lạc như thế chứ, chúng con trong sáng, rất trong sáng mà…
“Gâu, gâu…”
Cúi đầu nhìn xuống chân, tôi dang tay muốn ôm Tiểu Hắc để an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của bản thân một chút, ai ngờ nó cũng chẳng khác gì mọi người, lè cái lưỡi hồng hồng nhe răng gâu thêm một tiếng, ngoáy mông đủng đỉnh vẫy đuôi đi mất.
Hai tay dang ra cứng đơ giữa không trung, tôi ngửa mặt lên trời đau khổ thở dài. Ông trời ơi, sao con lại có một gia đình như thế này?
Tốc độ của người kia quả thực rất nhanh, tôi vừa bị phát hiện không bao lâu hắn đã gọi điện đến xin phép bố mẹ tôi rồi. Bố mẹ tôi thì khỏi phải nói, cười vui vẻ giống như mang hàng tồn kho bán được giá cao ấy, từ đầu đến cuối chỉ thấy gật đầu ừ ừ với tên đó, cuối cùng còn bắt tôi đi dọn dẹp lại phòng ốc để ngày mai hắn đến chỉ việc chuyển đồ vào, tôi thật là khổ quá đi!
Vừa lau khô tóc vừa loẹt quẹt đi đến bên giường, tôi mệt dã rời dang tay dang chân nằm phịch xuống nệm. Hồi nãy bị cả nhà hỏi lên hỏi xuống, hết dụ dỗ đến ép cung, tôi đây rất anh dũng thấy chết không sờn, ngậm chặt miệng từ đầu đến cuối, nào có dại gì mà đem mấy chuyện riêng tư này nói ra chứ, sau đó còn phải dọn dẹp phòng giúp cái tên kia, mệt chết tôi luôn rồi!
Ôi, cái lưng tôi, cái tay tôi, cái chân tôi…mỏi, mỏi, mỏi quá! Cảm giác như mỗi bộ phận đều muốn rớt cả ra vậy.
A..cái túi!
Vội vàng bật người ngồi dậy, vươn tay với đến túi giấy nằm trên bàn, trong lòng tôi bỗng thấy hồi hộp khó tả, không biết hắn bỏ cái gì trong đó? Mẹ ơi sao tự nhiên lại hồi hộp thế này, tim tôi đập nhanh quá mức cho phép rồi đấy.
Giày của tôi, là…giày của tôi! Hôm đó, hắn hứa sẽ tìm về cho tôi, hắn làm được rồi, hắn thật sự đã không lừa tôi, không thất hứa như ngày đó… Ước gì lúc này hắn ở ngay đây, tôi muốn nhìn thấy hắn quá, muốn ôm hắn một cái thật chặt, muốn nói với hắn một ngàn một vạn lần câu nói ấy.
- Gà mái…_Giọng nói của người nào đó vẫn ấm áp như thế,