
lúc này là Đan Quỳnh. Bọn họ là một đôi, đó là điều mà tôi luôn dặn mình phải
ghi nhớ. Dù Duy Minh có thừa nhận nhiều khi cậu không thoải mái, cậu cảm thấy
mệt mỏi với mối quan hệ riêng thì tôi cũng chẳng có tư cách nào để xen vào mà
giành giật. Vị trí của tôi là ở đây, mãi đứng sau nhìn Duy Minh đi trên con
đường hạnh phúc của riêng cậu mà thôi.
“Xin lỗi Thu, Nhi xin
phép về trước nhé! Anh của Nhi qua đón rồi!”
Tôi lắc chiếc điện thoại
trên tay, quyết định sẽ rút lui trước. Hoài Thu và mọi người đều có suy nghĩ
đúng đắn, đó là tôi không phù hợp với bọn họ. Sự xuất hiện của tôi khiến mọi
người cảm thấy thiếu thoải mái, vậy thì tôi không nên ở lại đây làm gì nữa.
“Anh Nhi vào tận trong
này à?”
Đức Cường hỏi với giọng
tò mò. Quán ăn chúng tôi đang ngồi ở trong một con ngõ sâu, không dễ tìm đường
vào. Lúc mới đến, tôi và Duy Minh cũng rất vất vả trong việc tìm địa chỉ quán
ăn.
“Không, anh tớ đợi ngoài
đầu ngõ.”
“Để tớ đưa cậu ra!”
Khi tôi đang loay hoay
thu dọn đồ đạc thì Duy Minh đột ngột đứng dậy. Tôi đánh mắt về phía Duy Minh,
muốn xác định không phải mình nghe nhầm. Khi nãy, tôi cho rằng đám con trai hơi
vô ý khi hút thuốc vô tội vạ như vậy, nhưng đến giờ thì người vô ý chắc hẳn là
Duy Minh. Đan Quỳnh đang ở đây, đám con gái vẫn luôn xì xào bán tán về chuyện
của chúng tôi, vậy mà Duy Minh vẫn không chịu để tâm hay sao?
“Tớ tự ra được mà!” Tôi
tìm cách từ chối.
“Tớ đèo cậu đến đây mà,
sao để cậu tự tìm đường ra được. Đi nhanh nào!”
Nghe lời thúc giục của
Duy Minh, tôi nhanh chóng từ bỏ ý định từ chối đề nghị của cậu. Tôi không muốn
tranh cãi quá nhiều, vô tình biến mình trở thành tâm điểm đám đông một lần nữa.
Tôi cúi chào mọi người,
nhanh chóng tìm đường ra. Chắc chắn, đây sẽ là lần cuối cùng tôi đi chung với
nhóm người này. Trong lòng không thoải mái, còn trong tim, ắt hẳn cũng rất đau.
“Minh!”
Khi Duy Minh bước đến
trước mặt tôi thì cũng là lúc có tiếng người lên tiếng gọi cậu. Duy Minh quay
lại theo phản xạ, tôi nghĩ cậu ấy cũng đoán ra được là ai đang gọi mình. Đan
Quỳnh rời khỏi vị trí ngồi, chạy nhào về phía Duy Minh rồi kiễng chân đặt một
nụ hôn lên má cậu. Đan Quỳnh chạy đến rất nhanh, nhưng rồi sau đó lại lưu luyến
không muốn rời đi.
Tôi chết lặng. Khoảnh
khắc ấy, tôi không còn có thể phân biệt trước mặt mình là ai nữa. Tôi chưa bao
giờ có được Duy Minh, nhưng khi nhìn Đan Quỳnh hôn cậu ấy, tôi có cảm giác mình
đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng mà vĩnh viễn chẳng thể nào lấy lại được.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, cơ mặt cứng ngắt cố gồng lên để ngăn dòng nước mắt trào
ra.
“Anh đi nhanh nhé!”
Bỏ mặc ngoài tai sự trêu
chọc của mọi người, Đan Quỳnh vẫn níu nhẹ tay Duy Minh, chậm rãi cất lời. Đan
Quỳnh nói với Duy Minh bằng một giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cô ấy dành cho
tôi thì hoàn toàn trái ngược.
“Ừ.”
Duy Minh gật đầu, nhanh
chóng xoay người bỏ ra ngoài. Tôi lẳng lặng bước theo sau. Lần này, tôi không
còn đối diện nổi với Đan Quỳnh nữa. Tôi vội bỏ ra ngoài quán ăn, có lẽ, bản
thân rất cần không khí để thở.
Tôi tự hỏi, mình đã đẩy
mọi chuyện đi tới đâu rồi? Nếu không phải tôi để tình cảm lấn át lí trí, tham
lam muốn ở bên cạnh Duy Minh, liệu rằng Đan Quỳnh có vì quá bất mãn nên mới cố
tình thể hiện tình cảm của hai người trước đám đông như vậy? Có lẽ Đan Quỳnh và
cả những người khác đều đã nhận ra phần nào tình cảm của tôi với Duy Minh,
không thì ít ra cũng cảm thấy tôi là một vật cản thừa thãi, lẽ ra không nên tồn
tại. Sao tôi lại tự biến bản thân thành một kẻ mặt dày, không biết xấu hổ như
vậy?
Nhớ lại những gì vừa xảy
ra, nhớ lại khoảnh khắc Đan Quỳnh hôn Duy Minh, tôi muốn khóc. Nhưng tôi lấy tư
cách gì để khóc đây? Người thích Duy Minh, người lặng lẽ đi bên đời cậu, hay
người ngoan cố không chịu chấp nhận rằng cậu đang hạnh phúc mà vẫn cố tình tiếp
cận cậu bằng mọi giá? Không, tôi chẳng là gì cả, chẳng là bất cứ thứ gì trong
cuộc đời của Duy Minh!
Hai chúng tôi đi song
song với nhau, không ai nói lấy một lời. Cũng tốt, mọi lí lẽ trong trường hợp
này đều thừa thãi cả thôi. Tôi ước mình có thể vùng chạy, nhưng chút lí trí
cuối cùng mách bảo tôi phải biết kiềm chế. Mọi thứ vẫn nên kết thúc trong im
lặng thì sẽ tốt hơn.
“Cậu vào đi, tớ tự tìm
đường ra được!”
Tôi nói, nghe giọng mình
khàn khàn. Duy Minh thật tốt, nhưng không tốt thì sẽ ổn hơn, về mọi thứ. Duy
Minh đã khiến tôi nhiều lần nảy sinh hi vọng, hi vọng về một điều gì đó thật mơ
hồ, thật xa vời, và có lẽ là không có thật.
“Trời tối, đường vắng, tớ
đi cùng thì hơn.”
Duy Minh gạt đi, không có
ý nghe theo tôi. Duy Minh đút hai tay vào túi quần, đi trong im lặng. Tôi thấy
thái độ của Duy Minh không bình thường, trước cả khi Đan Quỳnh hôn cậu nữa.
“Cậu không cần phải tốt
với tớ như thế!”
Đúng, nếu hai chúng ta là
người xa lạ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng nếu như vậy, có lẽ, tôi
sẽ không dễ d