
chọn cách đi bộ.
Mùa thu Đà Lạt rất đẹp, một chút dịu dàng bẽn bẽn nhưng cũng lạnh lùng vô tâm. Cái lạnh chớm chiều nhàn nhạt
không làm người ta phải khó chịu nhưng cũng không thể phớt lờ. Gió tản
mát bốn phía có chút buồn bã. Thu mà, Đà Lạt lúc nào cũng buồn dịu dàng
vào mùa thu.
Con đường trải nhựa trong khu biệt lập vẫn còn in hằn
vết bánh xe, mặt đường ngả vàng trong ánh nắng chiều buồn man mác. Sân
cỏ hai bên đường cũng kém xanh vì màu nắng chiều. Từng ngọn cỏ lặng lẽ
lay động trong gió, dường như tất cả sự xốn xang và tươi mới đều đã
chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chiều thu buồn, lòng người cũng chẳng vui.
Tôi cúi đầu đếm bước chân, từng bước từng bước trên mặt được xám xịt, cho đến khi có một đôi chân khác xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu lên, lòng mờ mịt không thể đoán là ai. Nhìn thấy gương
mặt của Thế Anh, lòng tôi vẫn mờ mịt. Anh làm gì ở đây? Trông anh khác
quá, hốc hác đi nhiều, đôi mắt u uất không còn nét cười, môi khô khốc
bạc màu và người cũng gầy hẳn đi.
- Đúng là em thật. Nhìn từ xa anh còn tưởng mình nhầm. – Anh cười yếu ớt, nét hốc hác càng tố cáo sức khỏe của chủ nhân.
- Nhìn anh ghê quá! – Tôi thẳng thắn nhận xét. So với dáng vẻ tươi tắn
trẻ trung và phong độ trước đây thì anh “xuống cấp” quá mức tưởng tượng.
- Cảm ơn vì đã nhắc! – Anh bật cười, nhưng nét vui tươi vẫn bặt vô âm tín, gương mặt trông rất khổ tâm.
- Sao em lại ở đây? – Thế Anh như sực nhớ ra khung cảnh xung quanh.
Phải rồi, chúng tôi không phải đang đối thoại với nhau trong khu xóm nhỏ quen thuộc, cũng không phải tại trường Trung Anh. Nơi này là “lãnh địa” nhà Diệu My và những người khác.
- Thế sao anh lại ở đây? – Tôi không muốn nói là tôi đang sống ở đây. Sẽ phải giải thích rất nhiều.
- Bạn trai của Diệu My mời anh đến tham gia buổi tiệc mừng em ấy về lại trường. – Thế Anh thở hắt ra, nụ cười nửa miệng chua chát cùng khinh bỉ gợi lên trên đôi môi bạc màu.
- Bạn trai Diệu My? – Tôi nghĩ mình nên là người ngoài cuộc, chính là dạng người không hề hay biết gì.
- Ừ. Trước khi nhận lời quen với anh thì My đã có bạn trai ở Đông Anh. – Khoa thở dài, đi đến ngồi xuống bãi cỏ bên đường. Cỏ được chăm sóc và
tưới rửa mỗi ngày nên rất sạch sẽ.
Tôi theo đó ngồi xuống thảm cỏ bên kia đường, cả hai đối diện nhau, ở giữa là một dải xám xịt.
- Thế mà anh còn đến. – Tôi ra vẻ vô tư nhận xét, nhưng trong lòng đang rất giận. Thằng nhãi Anh Khoa muốn cái gì đây? Hành động chẳng khác nào đứa trẻ, hỉ hả với chiến thắng của mình.
- Anh nhớ Diệu My, muốn nhìn thấy em ấy. – Nét mặt Thế Anh rất khổ sở.
- Ngu ngốc! – Tôi lạnh nhạt nhận xét. Quả thật rất ngu ngốc và mù quáng khi khăng khăng nhớ người đã bỏ mình ra đi. Dù người ta có thế nào thì
mình cũng một lòng yêu sao? Không có đâu! Đừng có tầm thường hóa tình
yêu của mình bằng cách trao nó cho người không xưng đáng!
- Anh biết! – Thế Anh lại cười, hình như sau mỗi câu nói đều cười, nhưng những nét khổ sở cứ theo đó đổ tràn trên gương mặt.
Tôi im lặng nhìn gương mặt anh, cảm giác sự nặng nề đang lây nhiễm sang mình. Trông anh gần như trong suốt, muốn vỡ vụn ra từng mảnh vì những
tan nát. Nếu hạnh phúc từng có bằng với tổn thương sau này thì trên thực tế tình yêu là thứ mất nhiều hơn được. Ta bắt đầu thích nhau rồi trở
thành bạn, cùng chia sẻ và quan tâm nhau, sau đó yêu rồi chia tay, mất
đi một người bạn và sự chia sẻ vốn có, mất luôn cả những vui tươi mà khi chưa có người ấy ta vẫn sở hữu.
Hai tay âm thầm vặn vẹo, tôi không
biết phải nói gì với Thế Anh, trong tưởng tượng cũng chưa từng nghĩ
chúng tôi sẽ nói chuyện lại với nhau. Cho nên bây giờ chỉ biết hai đứa
nhìn hai hướng. Cho đến khi điện thoại của tôi rung lên bần bật.
Tôi ngạc nhiên nhìn màn hình. Từ lúc nào trong điện thoại lại có một số là “Anh Quân” thế này?
- Alo? – Tôi nghi hoặc bắt máy.
- Em có thể mời khách về nhà. Sao lại ngồi lang bạt như thế? – Tiếng Ngạo Quân đều đều vang lên.
Tôi theo phản xạ quay nhìn về phía nhà Quân, thấy một bóng người đang đứng trên sân thượng.
Mời Thế Anh về nhà? Không đời nào!
- Em biết rồi. – Tôi dứt lời liền cúp máy.
Nhìn sang phía Thế Anh, tôi cảm thấy mắt mình đang chớp thật nhanh. Mỗi khi chuẩn bị nói dối tôi đều có biểu hiện này: “Em phải làm cho xong
việc ở đây rồi về đi làm. Ông chủ vừa gọi nhắc em đã nghỉ mấy ngày.
- Em đang làm ở đâu? – Thế Anh rời mắt khỏi những tầng mây vàng vọt mà chuyển sang tôi.
- Phòng trà Hoàng Gia. – Tôi vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị rời đi.
- Em làm lâu chưa? – Thế Anh cũng đứng lên.
- Cũng vài tháng rồi. – Tự nhiên hỏi làm tôi cũng không thể trả lời cụ thể.
- Có một lần anh với My đến đó. Sao không thấy em nhỉ? – Khoa có vẻ khó nói, sau đó cũng tiếp tục: Bọn anh gặp bạn trai của My và hai người bạn của cậu ấy.
- Chắc hôm đó em nghỉ. – Tôi nói dối nhanh. Hôm đó tôi
có đi làm và ở trong phòn