
g pha chế mà không ra ngoài. Từ khi bắt đầu
quen cho đến bây giờ, Khoa chỉ đến đó hai lần. Một là hôm sinh nhật mẹ
của Văn, hôm còn lại là ngày đầu tiên cậu ấy đưa tôi về. Hóa ra nỗi buồn đó, sự đau thương đó là vì Diệu My.
Lòng tôi u ám mà cũng thật muốn cười ra tiếng. Cười cho sự ngốc nghếch của chính mình và sự giảo hoạt của con người.
- Thôi em đi đã. – Tôi ngắt mình khỏi những suy nghĩ, thở hắt ra sau đó thẳng tiến về phía nhà Quân.
- Minh An! – Tiếng Thế Anh phía sau khẩn trương giữ tôi lại.
Bàn chân tôi ngừng bước nhưng không quay người lại.
- Anh... xin lỗi! Anh làm tổn thương em nên giờ phải trả giá. – Dù
không nhìn, nhưng tôi biết gương mặt anh đang rất buồn, từng nỗi đau như những bóng ma ẩn hiện trong đôi mắt.
Tôi im lặng không nói, tiếp
tục bước đi, bỏ lại Thế Anh ở phía sau. Nếu đúng là làm người khác tổn
thương sẽ phải trả giá thì có lẽ kiếp trước tôi gây nghiệt nhiều mà chưa kịp trả nên mới liên tục chịu tổn thương thế này. Với tôi, việc nhìn
những người mình quý mến bị người khác dày vò chính là tổn thương to
lớn nhất.
Mang vác sự nặng nề trong lòng, tôi khó nhọc đi vô nhà,
cảm giác cả người mệt mỏi và mất hết sức sống. Tự mình đứng đã không
vừng, ấy thế mà vừa mở cửa ra đã có một bóng người lao vào tôi.
- Con gái! – Người đó gào lên. Ôi bà Hạnh! Bỏ tôi ra không thì bảo?
- Con gái! Ba mẹ về rồi, mang rất nhiều quá cho con. – Ông Hùng đứng
gần đó mỉm cười trìu mến. May phúc là không nhào đến ôm tôi!
Tôi im lặng, cũng không chào hỏi hay tỏ vẻ vui mừng. Chỉ biết trơ ra phản kháng bằng cách đón nhận.
- Lên phòng với mẹ nào bé yêu! Có rất nhiều thứ phải cho con xem. –
Thấy biểu hiện như tượng của tôi, bà Hạnh mau mắn kéo tôi đi lên phòng ở trên lầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức đưa mình rời khỏi cái ôm hờ trên vai của bà ta, cố gắng gồng mình ngăn cơn ớn lạnh đang trào
lên. Dù sao thì tôi cũng rất ghét người phụ nữ này.
Tôi nghĩ bà ta nhận ra thái độ của tôi nhưng vẫn tỏ ra như không biết, lướt nhanh đến bên tủ lấy ra một phong bì lớn.
- Giấy tờ nhà đất và tài khoản của con. – Đưa cho tôi, bà Hạnh cười trìu mến.
Tôi nghi hoặc đón lấy. Bà ta trở nên tốt lành quá mức tưởng tượng từ khi nào thế này?
- Cô đã trả lại tất cả những gì lấy của bố con con. – Bà Hạnh ngồi xuống giường, thở hắt ra như trút được gánh nặng.
- Vậy tôi nên đi khỏi đây. – Tôi không mở phong bì ra kiểm tra, thiết nghĩ bà ta không có gan lừa mình.
- Ở lại đây đi con. Một mình con làm sao lường hết được những sóng gió. Cứ ở lại căn nhà này đi. – Bà Hạnh nghe tôi nói lập tức đứng dậy, đi
đến trước mắt tôi mà trân thành khuyên bảo.
Tự nhiên tôi thấy lòng
rối bời, chỉ muốn chạy vụt ra ngoài, nhưng tôi đã kiềm chế được, cố tỏ
ra bình tĩnh rời khỏi phòng. Che chở chính là đây sao? Bà ta đang thật
lòng bảo bọc tôi? Dù từng lừa sạch mọi thứ của ba con tôi nhưng giờ đây
bà ta là người duy nhất bảo bọc tôi, trong khi tất cả bà con họ hàng đều quay lưng.
*
Tôi đã bị bắt phải xin nghỉ thêm một ngày nữa vì
bữa tiệc chào đón ông bà Hùng Hạnh trở về sau tuần trăng mật. Ôi tiệc
tùng! Tôi ghét những chỗ đông người.
Vị trí của tôi trong bữa tiệc
này chỉ đứng sau hai nhân vật chính, hôm nay tôi vào vai cô con gái của
vợ, được cha dượng yêu thương và mang ra công bố với bạn bè.
Người ta mang đến trước mặt tôi một cây dài treo đầy váy, cho tôi tự ý lựa chọn và sẵn sàng tạo hình theo sự lựa chọn của tôi.
Nói thật, tôi không thích váy, nhưng lại bị thu hút một cách kỳ lạ với
những chiếc váy cổ điển của quý tộc phương Tây. Ở trong mớ váy áo dạ hội này có một chiếc váy như thế màu kem. Chít eo bằng dây dù đan vào các
con mắt được bấm ở phần lưng, tà váy phồng chấm đất nhờ một chiếc váy
lót, hai quai áo hờ hững qua vai. Tôi nghĩ tôi thích nó.
Với lựa
chọn này, tôi được trao cho một cây quạt von hay vì túi xách cho phù
hợp, tiếp đến mặt được trang điểm nhẹ, tóc uốn thành từng lọn to, cột
lên và giữ cố định trên đầu bởi một chiếc kẹp bướm. Để che đi chiếc kẹp, họ đính cố định lên đầu tôi một chiếc mũ nhỏ với những bông hoa bằng
vải lưới đen.
Nhìn vào gương lúc này, tôi giống một quý tộc thực sự, từ trang phục cho đến tạo hình đếu đúng chất.
Tôi vừa xong việc ở đây thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Là Ngạo Quân
trong trang phục rất ăn ý với bộ váy của tôi. Chiếc áo sơmi trắng đổ bèo trước cổ, áo ghi lê màu nâu đất vừa vặn ôm cơ thể cao ráo, quần đen và
giày cao cổ phối hợp rất ăn ý.
- Người ta nói với anh về tạo hình
của em, và tạo hình cho anh như vậy. – Hiểu được sự thắc mắc trong lòng
tôi, Ngạo Quân giải thích.
Tôi mờ mịt mỉm cười, gật đầu rất ngốc.
Trông Ngạo Quân bây giờ rất đẹp, vẻ trong trẻo mà lạnh lùng làm người
khác bị thu hút, đôi mắt hờ hững, hàng mi dày buông cái nhìn có chút
buồn và lạnh lẽo, da mặt như đậu hũ kích thích ham muốn vuốt ve lên đó,
môi cam mỏng đẹp đẽ mềm mại. Đế