pacman, rainbows, and roller s
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323645

Bình chọn: 8.00/10/364 lượt.

n tôi, một đứa miễn dịch với trai đẹp
cũng có chút ngây người.

- Em xong hết chưa? – Thấy tôi không nói gì, Ngạo Quân hỏi.

- Rồi. – Tôi thu hồi sự ngưỡng mộ trong mắt, vội vàng trả lời.

- Vậy chúng ta đi nào! – Mang theo ý cười trên môi và trong mắt, Quân
chìa bàn tay trái cho tôi. Tôi cũng đưa tay phải mình ra, sau đó cậu ấy
cầm tay tôi, vòng tay phải trước ngực rồi quàng tay tôi vào khuỷu tay
cậu ấy. Và như thế tôi khoác tay Ngạo Quân hòa vào bữa tiệc.

Lướt
qua đám đông, tôi có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đặt trên mình, có lẽ một phần do trang phục khác biết, phần còn lại vì ai cũng biết tôi là
ai và ở đây để chờ đợi ông Hùng công bố như một sự hợp pháp hóa.

Bữa tiệc này chính là loại tiệc rượu cao cấp mà chỉ có thể thấy trong các
phim thần tượng Hàn Quốc, là nơi mà những bộ đồ hàng hiệu trị giá cả tỷ
đồng đi kèm với trang sức đắt đỏ được mang trên người để thể hiện đẳng
cấp và cũng để ngầm so đo với nhau. Đối tác làm ăn của nhà Quân rất
đông, họ lại mang theo một lượng đông đảo con cái, vì vậy tiệc càng
đông. Lướt qua mỗi đám khoảng hai ba người tôi lại nghe được một mẩu
chuyện làm ăn, đám thì lại đang thăm dò tình hình công ty nhau dưới hình thức tán thưởng có cánh và hỏi han quan tâm. Phía ồn ào nhất là chỗ con cái của những đối tác, hình như họ đã nhập vài nhóm cả trai lẫn gái lại làm một, đang cùng bàn luận gì đó rất vui vẻ, một số khác đang trao đổi số điện thoại, ánh mắt lộ rõ vẻ tán tỉnh đẩy đưa.

Tôi không đặt sự chú ý chính xác vào đâu, chỉ lướt qua rồi để Quân dẫn mình đi về phía
tháp ly pha lê. Ở đó, Khoa, Văn và Diệu My đang trò chuyện gì đó rất vui vẻ. Ba mẹ họ là bạn thân với ba Quân, hiển nhiên là họ có mặt ở đây.

- Trông hai người tuyệt quá! – Đây là lần thứ hai tôi thấy Văn không
nghe nhạc, lần đầu là ở trong tiệc sinh nhật của mẹ cậu ấy. Ngay cả
trong lớp Văn cũng đeo một bên tai nghe, song song giữa nhạc và bài
giảng. Giọng Văn rất hay, du dương như tiếng dương cầm, nhẹ nhàng và tạo cho người ta cảm giác quý mến.

- Văn thích Opera và Nhạc Kịch nên
cậu ấy rất thích phong cách thời trang này. – Quân cúi người, ghé vào
tai tôi thì thầm, mang theo mùi hương lành lạnh thơm tho đặc trưng của
cơ thể. Quả thật cậu ta giống chàng ma cà rồng quá. Từ tướng mạo, gương
mặt cho đến mùi hương đều thu hút, duy chỉ có ánh mắt là nguy hiểm.

Chúng tôi đến gần ba người họ hơn, ngay sau đó Văn làm động tác cúi
người của các quý ông lịch thiệp nho nhã, chìa tay về phía tôi.

Tôi bật cười thích thú, đưa tay phải cho cậu ấy hôn lên, cảm giác như mình
đang ở trong cung điện hoàng gia, xung quanh là các quý tộc và bá tước.

- Trông dị quá! – Trái ngược với Văn, Diệu My nhăn mặt vẻ ghê sợ. Hôm
nay cậu ta rất đẹp, thường ngày cũng rất đẹp! Diệu My mặc một chiếc váy
trắng khá giống váy múa ballet nhưng dài hơn một chút, tà xòe rộng nhiều lớp, chân mang đôi hài búp bê trắng duyên dáng, tóc búi cao để lộ chiếc cổ gầy và xương quai xanh đẹp hoàn hảo. Phong cách hoàn toàn hiện đại
trái ngược với vẻ hoài cổ của tôi.

Tôi thừa nhận mình là đứa khô
khan, không giỏi pha trò, cho nên trước câu nói của My, tôi chẳng biết
nói gì để không khí khá hơn. Yên tâm là Ngạo Quân cũng không khô thua
tôi là mấy đâu. Văn thì đừng trông mong gì ở cậu ta, tai đã đeo lại
headphone và đang nghe nhạc. Còn Khoa thì rõ ràng không thể cư xử tự
nhiên khi có tôi. Chính vì vậy mà cả năm người chúng tôi bắt đầu chìm
vào im lặng.

Nói thật, nhìn thấy mặt Khoa trong lòng tôi có chút ghê tởm và coi thường. Chuyện cậu ta làm với tôi đã là rất rẻ tiền, hôm nay làm tổn thương Thế Anh quả thật vô cùng rác rưởi. Với nhiều người, để
quên một người sẽ trải qua bốn giai đoạn. Đầu tiên là nuối tiếc, tiếp
theo sẽ tự hỏi cùng thắc mắc vì sao người ta ra đi, khi biết được sự
thật sẽ vô cùng xem thường và khinh bỉ, cuối cùng sau một thời gian cũng sẽ không còn chút cảm giác dù là yêu hay hận. Tôi thì đang ở giai đoạn
thứ ba, vô cùng xem thường thằng nhãi Anh Khoa.

Dành nửa ánh mắt để nhìn Khoa, tôi tặng cậu ta một nụ cười đầy trào phúng và khinh bỉ. Thấy tôi như thế, Khoa cúi đầu, bối rối quay mặt đi.

Thực chất tôi còn muốn cho cậu ta một trận, nhưng mà đây là chỗ đông người, chuyện với cậu ta tôi sẽ tính sau.

- Con đẹp quá! – Bất ngờ từ bên cạnh, tiếng bà Hạnh vang đến thật gần,
sau đó là một vòng ôm trùm lên làm tôi suýt chút theo phản xạ mà đẩy ra.

- Con gái! Bữa tiệc này dành cho con. - Ở phía sau, ông Hùng giọng đầy trìu mến hướng tôi mà nói. Ngay một giây sau đó, ông ấy lớn giọng
để cả đại sảnh chú ý: Những người bạn thân mến ngày hôm nay có mặt nơi
đây đều là những tri kỷ mà Hùng tôi may mắn có trong cuộc đời. Tôi muốn
các bạn ở đây, cùng tôi chung vui với niềm hạnh phúc gia đình khi vợ tôi tìm được đứa con gái thất lạc. Minh An! Cô con gái hoàn mỹ trong mắt
tôi, ngoan ngoãn và hiền lành. – Lời vừa dứt, ông Hùng tách tôi khỏi
Ngạo Quân, để tôi đứng ra trước mặt cho mọi người nhìn thấy.

Ngay