XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323883

Bình chọn: 9.00/10/388 lượt.

i vẫn được giao cho lau sân
thượng. Đến bản thân tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, thế mà kỳ lạ là Nguyệt và Ly không hề lên tiếng kêu ca gì. Tôi không phải
người theo chủ nghĩa tiêu cực, nhưng mà được giao cho việc nhẹ nhàng,
lại không thấy Ngạo Quân xuất hiện phá đám làm tôi cảm thấy rất lạ, có
chút cảm giác không tin mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến thế.

Tuần phạt kết thúc, cả ba chúng tôi lại lên văn phòng để nghe thêm vài lời
răn đe, cảnh cáo nếu còn tái phạm sẽ bị hạ hạnh kiểm. Nghe đến hạ hạnh
kiểm, tôi thật sự có chút lạnh người. Đông Anh có quy định học sinh có
hạnh kiểm không tốt, vi phạm lỗi bị nhắc nhở nhiều lần, dù học tốt đến
mấy cũng không được nhận học bổng. Thôi thì từ nay tôi sẽ bớt đanh đá để tránh ảnh hưởng đến chuyện học tập vậy.

Trên đường trở về lớp, điện thoại rung lên trong túi áo khoác vì nhận được cuộc gọi của bà Hạnh.

- Con chuyển ra khỏi nhà rồi à? – Bà ta hỏi tôi.

- Ừ.

- Sao vậy? Ở đây có mọi người không phải tốt hơn ở một mình sao? – Nghe đến đây, tôi nhận định Ngạo Quân chưa nói gì với bà ta.

- Ngạo Quân biết tôi không phải con bà.

- Vậy là... – Giọng bà Hạnh run run.

- Không. Cậu ta chỉ biết tôi lừa bà thôi. – Tôi hiểu bà ta đang lo lắng quá khứ của mình bị lộ.

- Con... không nói chuyện của cô thật hả?

- Bà đã trả lại mọi thứ, tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa. Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. – Nói là nói thế, nhưng mà tôi không đợi bà ta nói thêm đã cúp máy. Đối với người phụ nữ ấy, tôi thiết nghĩ mình
chẳng còn chút gì để dây dưa.

*

Sau tuần bị phạt, tôi không trở lại sân thượng nữa. Hành động của Ngạo Quân hôm đó ít nhiều vẫn còn ám
ảnh trong lòng nên tôi có chút sợ hãi không dám đến gần cậu ta. Thay vào đó, tôi tạo cho mình thói quen đến thư viện đọc sách. Cũng chỉ còn vài
ngày nữa là kỳ thi dành học bổng quý thứ hai sẽ diễn ra. Lần trước có
Ngọc cùng ôn tập, hai cái đầu dù sao cũng tốt hơn một, thế mà điểm của
tôi vẫn không cao, cho nên lần này còn một mình, tôi cần phải lỗ lực gấp đôi, gấp ba. Thực ra, với số tiền trong tài khoản mà bà Hạnh trả lại,
tôi không cần đến những học bổng này. Ở Đông Anh, nếu đạt đủ các học
bổng của trường trong suốt ba năm cấp ba và không bị hạnh kiểm yếu sẽ
được miễn tốt nghiệp, hơn nữa còn nhận được học bổng danh giá của đại
học Harvard. Về chuyện này tôi đã tìm hiểu kỹ, cũng đã hỏi qua các thầy
cô. Mặc dù tôi chỉ học ở đây năm lớp mười hai, nhưng nếu từng học ở
những trường có học bổng định kỳ thì kết quá học tập của tôi khi ấy cũng sẽ được tính. Hai năm học ở Trung Anh, học kỳ nào tôi cũng có học bổng, bây giờ chỉ cần giành đủ ba học bổng ở Đông Anh thì sẽ có cơ hội. Riêng về chuyện bị đuổi học, vì đã đạt nhiều giải cho trường ở các kỳ thi
tỉnh nên tôi được thầy hiệu trưởng cho qua, không viết vào học bạ tội
đánh giáo viên, chỉ đơn giản xem như một học sinh rút học bạ chuyển
trường. Như vậy tức là hiện tại tôi chưa bị lỗi hạnh kiểm nào. Nhưng khó khăn không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu. Đông Anh toàn những tinh anh
tuyển chọn, học bổng lại chỉ có một, nếu có người đạt cùng kết quả thì
sẽ có một đề thi dành cho cả hai do giảng viên đại học Harvard soạn.

Ai đó đặt xuống trước mặt tôi một chồng sách rất cao. Chỉ đơn giản nghĩ là có người cũng đang cần ôn tập nên tôi không ngước lên nhìn.

- Cậu muốn cướp học bổng Harvard của tớ hả Minh An? – Một giọng nam gọi đích thị tên tôi.

Lúc này tôi buộc phải ngẩng lên. Đứng trước mặt tôi là một người con
trai có gương mặt rất trắng trẻo, ngũ quan sáng sủa rành mạch, vầng trán cao, mắt sáng tinh anh, nhìn tổng thể thì vô cùng tuần tú và thông
minh.

Tôi nheo mắt nhìn, không mở miệng trả lời khi chưa biết đối phương là ai.

- Tớ là Đỗ Hoàng Minh Nhật. – Chàng trai tự giới thiệu một cách cao ngạo.

Đỗ Hoàng Minh Nhật? Nếu không phải trùng tên thì cậu ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho học bổng Harvard. Hai năm liền đều có thành tích tốt, học bổng lĩnh đầy đủ, chơi thể thao giỏi, thân thiện với mọi
người, được các thầy cô đánh giá cao về đạo đức, hơn nữa còn có IQ rất
cao. Tôi đã tìm hiểu về thành tích của cậu ta nhằm xác định đối thủ, chỉ không tìm hiểu về diện mạo vì thiết nghĩ học sinh Đông Anh không đẹp
rạng ngời thì cũng sẽ đẹp, cho nên không cần phải biết mặt mũi làm gì.

- Phải! – Lúc này tôi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của cậu ta. Thi cử
không phải là đánh trận mà phải bí mật hay đánh du kích, tôi chẳng việc
gì phải giấu mục tiêu của mình.

- Cậu là nữ sinh tuyệt vời nhất mà
tớ biết! – Minh Nhật ngồi xuống ghế đối diện, mỉm cười nhận xét về tôi
dù chỉ mới tiếp xúc vài phút.

Với câu nói này, tôi chỉ còn biết chớp mắt rồi lại tập trung vô đọc sách, nhưng cuốn sách của tôi bị kéo đi
rồi gập lại không thương tiếc.

- Ôn tập sai hướng rồi. Cái này chỉ giúp được trong đề thi lần một thôi. – Người cướp sách của tôi là Minh Nhật.

Tôi chau mày nhưng không hỏi. Dù sao tôi cũng ti