XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323944

Bình chọn: 9.5.00/10/394 lượt.

n với trí thông minh
của cậu ta thì không cần người trước mặt phải thắc mắc quá nhiều cũng sẽ tự biết cần giải thích cái gì.

- Đề học bổng của Đông Anh có thói
quen tăng tiến. Tức là đề sau sẽ khó gấp nhiều lần đề trước. Cho nên nếu lần trước ôn tập cái gì, lần sau phải ôn tập cái nâng cao hơn. – Quả
nhiên là Minh Nhật đã giải thích.

Điều cậu ta nói đương nhiên tôi
cũng biết. Tôi đọc cuốn sách đó là vì muốn củng cố lại nền tảng một lần
nữa rồi mới ôn qua nâng cao.

- Muốn thi tốt lần này thì phải học cái này. – Minh Nhật vỗ vỗ vào chồng sách cao hơn mặt người ngồi mà ban nãy cậu ta để xuống bàn.

Tôi nhìn qua một lượt các gáy sách. Đều là
những cuốn nâng cao mà tôi định sẽ đọc vào những ngày tới, có điều không nhiều đến mức này, chồng sách cao như vậy là vì mọi đầu sách đều có hai cuốn giống hệt nhau.

- Một cho cậu, một cho tớ. Tớ vui vì có một
đối thủ như cậu. – Nhật Minh lấy hai cuốn sách nằm trên cùng xuống, trên môi lại nở một nụ cười thân thiện.

Lúc này tôi cảm thấy việc các bạn học và thầy cô quý mến Nhật Minh là hoàn toàn có cơ sở. Cậu ấy rất thân thiện.

- Cảm ơn. – Tôi cười nhẹ.

- Ôn tập nào! – Nhật Minh xoa đầu, lại cười, rồi đưa cho tôi một cuốn sách.

Chúng tôi bắt đầu bằng môn Giải Tích. Mỗi người một cuốn sách, bên cạnh là một cuốn vở, tập trung toàn bộ tư tưởng để giải bài tập.

Thỉnh
thoảng đầu bút chì của Minh Nhật xò qua vở của tôi, chỉnh lại một số chỗ còn chưa đúng lắm. Tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì, trái lại còn
cảm kích, dò lại bài làm của mình xem có đúng như Minh Nhật sửa hay
không. Kết quả là cậu ấy luôn đúng.

Chúng tôi dừng lại ở trang thứ
mười của cuốn sách rồi trao đổi vở để chấm cho nhau. Bài làm của tôi còn sót một vài chỗ, còn của Minh Nhật thì hoàn hảo. Xem ra để vượt qua đối thủ này tôi còn phải nỗ lực nhiều lắm.

Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ chuẩn bị đi làm, tôi bắt đầu thu dọn sách vở.

- Sách này cậu cầm về đọc đi. – Chia những cuốn sách giống nhau ra làm hai, Minh Nhật đưa cho tôi một chồng.

- Được. – Cậu ấy không nói thì tôi cũng định mượn về.

- Mai cậu có học chiều không?

- Một tiết Quốc Phòng.

- Thế mai cậu có đến thư viện không?

- Có.

- Vậy mai chúng ta lại cùng ôn tập. – Minh Nhật đề nghĩ rồi lại cười híp mắt. Hình như cậu ấy rất thích cười.

- Được. Tạm biệt. – Tôi đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.

- Mai gặp lại. – Tiếng Minh Nhật vang lên từ phía sau.

*

Qua hôm sau, tôi đến thư viện như đã hẹn sau khi học xong tiết Quốc
Phòng. Minh Nhật đã có mặt từ sớm và dành chỗ cho chúng tôi. Đó là một
chiếc bàn khuất góc và không gần cửa sổ. Đây là một sự lựa chọn sáng
suốt, vì ngồi gần cửa sổ rất dễ phân tâm, gần cửa ra vào cũng khó tập
trung. Tốt nhất là nên ngồi khuất đi.

Chúng tôi lại cùng nhau ôn tập môn Hình Học, Minh Nhật giúp tôi tìm ra cách làm ngắn gọn và dễ áp dụng hơn, sau đó trao đổi vở cho nhau để chấm.

Học với cậu ấy quả thật
rất có lợi vì cậu ấy thông minh, hơn nữa hai người xem nhau là đối thủ
nên tinh thần quyết chiến quyết thắng sẽ càng được nâng cao.

Những
ngày tiếp theo chúng tôi tiếp tục học cùng nhau, chỉ trừ những hôm một
trong hai hoặc cả hai có bốn tiết chiều. Lượng kiến thức tôi thu được
trong mấy ngày qua quả thật hữu ích cho kỳ thì, cho nên bản thân cảm
thấy rất phấn khởi.

- Hoàn hảo! – Đây là lời nhận xét của Minh Nhật cho bài làm của tôi trước hôm thi một ngày.

Tôi không nói gì, chỉ cười. Cuối cùng đã không còn lỗi nữa rồi. Minh
Nhật bắt lỗi rất kỹ, một khi đã nói hoàn hảo thì nó đích thực hoàn hảo.

- Sắp đến ngày Nhà Giáo Việt Nam rồi, lớp cậu đã tập văn nghệ và chuẩn bị làm báo tường chưa? – Minh Nhật hỏi.

- Không rõ. – Tôi nào có thân với lớp.

- Cậu thuộc dạng cái bóng trong lớp? – Minh Nhật nheo mắt nhìn tôi dò xét.

- Không. Dạng học sinh cũ của Trung Anh. – Tức là kẻ thù truyền kiếp của Đông Anh.

- Thảo nào! – Minh Nhật gật gù. Nghĩ ra gì đó, cậu ấy lại nhìn tôi
cười, nụ cười khá ẩn ý: Đừng tham gia với lớp, hãy vô đội của cô tổng
phụ trách đi! – Minh Nhật đề nghị.

- Tớ đâu có nhu cầu diễn văn nghệ. – Tôi nhún vai.

- Những bạn tham gia hoạt động của Đoàn trường sau này sẽ được hiệu
trưởng viết thư giới thiệu với trường đại học nguyện vọng đấy. – Minh
Nhật rung rung lông mày.

- Tớ không cần đến thư giới thiệu đó. Tớ sẽ đến Harvard. – Tôi nói chắc nịch.

- Có vẻ tự tin nhỉ. Cậu để đối thủ nặng ký này đi đâu rồi vậy? – Minh Nhật vỗ vỗ ngực.

- Để ra phía sau rồi. – Tôi bật cười. Chuyện thắng Minh Nhật không hề dễ. Nhưng tôi có lòng tin vào chính mình.

- Dám cho tớ xếp phía sau cậu hả? – Minh Nhật cốc tôi một cái.

- Dù là ai tớ cũng sẽ đem đặt ra phía sau. – Tôi nghiêm túc. Dù đối thủ của tôi có là ai, giỏi đến mức nào, tôi cũng sẽ dốc sức vượt qua.

Thấy thái độ của tôi, Minh Nhật cũng