Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323915

Bình chọn: 9.5.00/10/391 lượt.

bắt đầu nghiêm túc: Tại sao cậu lại muốn đi du học như vậy?

- Tớ muốn có một tương lai tươi sáng. – Tôi nhún vai như hiển nhiên.

- Điều gì làm cậu chắc chắn du học sẽ là con đường tốt? – Minh Nhật hỏi nhưng thái độ giống với tranh luận hơn.

- Phần thưởng cao nhất chính là thứ sáng sủa nhất. – Đâu có tự nhiên mà người ta lại dùng học bổng của trường đại học Harvard để làm phần
thưởng cao quý nhất.

- Qua bên đó không có bạn bè sẽ buồn lắm đấy, lại lạ lẫm nữa. – Minh Nhật có vẻ tiu nghỉu.

- Với tớ ở đâu cũng vậy thôi. – Ý tôi là ở đâu tôi cũng không có bạn bè.

- Ở đây cậu có tớ đấy thôi. – Minh Nhật có vẻ phật ý.

- Có cậu thì có ích lợi gì? – Tôi liếc mắt, nhìn Minh Nhật đầy tinh nghịch.

- Nói chuyện với cậu mệt não quá! – Minh Nhật cau có, tay xoa rối mái tóc được cắt tỉa rất kỹ lưỡng.

- Cậu cũng có não nữa sao? – Tôi quyết trêu chọc đến cùng.

Minh Nhật nheo mắt nhìn tôi, không thèm cãi, thẳng tay gõ vào đầu tôi một cái rõ đau.

*

Thư viện hôm nay khá vắng vẻ vì vừa thi xong nên ai cũng muốn được nghỉ giải lao. Đối với tôi thì giải lao chính là được nhàn rỗi đọc sách, cho nên tôi vẫn đến đây. Nhưng hôm nay sẽ không phải là sách nâng cao hay
bài tập, tôi muốn cho đầu óc nghỉ ngơi một chút, đọc cái gì đó vui vẻ
như truyện cổ tích cũng được.

Tìm truyện cổ tích ở thư viện một ngôi trường nổi tiếng về học tập quả thật không hề đơn giản. Phần lớn thư
viện đều là sách và báo chí phục vụ cho việc học, chỉ có một kệ sách nho nhỏ dành cho tiểu thuyết Thế Giới, chiếm diện thích vô cùng khiêm tốn.

Tôi thì không định sẽ đọc truyện về tình yêu, nhưng mà đang rảnh rỗi nên cũng lướt qua xem một lượt.

Đang đi, tôi thấy một thân hình tựa vào kệ sách, tư thế nửa nằm nửa
ngồi, trông có vẻ như đang ngủ, trên mặt còn dùng một cuốn sách vắt
ngang để che đi.

Đáng lẽ tôi sẽ không chú ý đến đâu nếu không phải
vì tiêu đề cuốn sách đập vào mắt tôi. Đó là một cuốn truyện dài có tên
“Hạnh phúc không mua được tiền”. Tôi vô thức lẩm nhẩm lại cái tên, ngẫm
nghĩ mãi vẫn không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tiền không mua được hạnh
phúc thì tôi nghe nhiều rồi, còn ngược lại thì giờ mới thấy.

Trong
lòng có chút ấn tượng cùng mờ mịt, tôi quyết định ngồi xuống, lấy cuốn
sách từ trên mặt người ấy ra để xem qua. Lật về trang đầu tiên, dòng chữ đen nghiêng nghiêng hiện ra: “Hạnh phúc là gì mà quý giá? Nó có mua
được tiền đâu?”

Càng cảm thấy mờ mịt hơn, tôi định lật thêm trang nữa thì đột nhiên cuốn sách bị lấy đi.

Tôi theo phản xạ ngước lên nhìn, phát hiện con người đang ngủ trong thư viện đó chính là Ngạo Quân. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi rất nguy hiểm, sau
đó lại dời mắt qua nhìn vào bìa cuốn sách.

- Đang yêu sao? – Đôi mắt mơ màng còn lảng vảng cơn buồn ngủ, Ngạo Quân khàn giọng hỏi tôi.

Tôi không trả lời, chỉ hơi chau mày. Cậu hỏi này là ý gì?

- Đang yêu nên muốn tìm hiểu về tình yêu sao? – Ngạo Quân hỏi rõ hơn.

Tôi hiểu rồi, thì ra thằng nhãi này muốn biết vì sao tôi có hứng thú với cuốn sách này.

- Thế cậu cũng đang yêu à? – Tôi vặn lại: Cuốn sách này là tôi lấy từ trên mặt cậu.

- Thứ vô bổ! Chỉ là tùy tiện lấy xuống thôi. – Dứt lời Ngạo Quân liền ném cuốn sách đi.

Còn chưa có lời giải cho cái tên, tôi hơi cáu khi nhìn cuốn sách bị ném gọn vô gầm của kệ sách. Như thế xem như không thể lấy ra được nữa.

- Minh An! – Tiếng gọi của Minh Nhật vang lên phía sau tôi.

- Người yêu gọi kìa. – Ngạo Quân lừ mắt nhìn tôi, con ngươi đầy hàn khí và nguy hiểm.

- Nghe thấy rồi. – Tôi cười huề, mặc xác cậu ấy hiểu nhầm, đứng lên đi về phía Minh Nhật.

Thấy tôi đi lại gần, Nhật lấy trong túi quần ra vài tờ giấy được gấp cẩn thận.

- Có muốn dò đề không? – Cậu ấy đề nghị.

- Không. – Tôi không thích việc nôn nao dò kết quả sau khi thi. Cứ chờ có điểm là được rồi.

- Không có tự tin hả? – Minh Nhật khích.

- Không thích làm chuyện dư thừa. – Đằng nào mà chẳng biết, dò làm gì nữa vậy?

- Thế cũng được. Vậy cược điểm đi! – Minh Nhật rung rung một bên lông mày.

- Cược thế nào? – Tôi cũng muốn có gì đó đặc sắc.

- Nếu tớ hơn điểm cậu, cậu phải tham gia với đội nhảy của cô tổng phụ
trách. Còn nếu cậu thắng thì tớ sẽ giả gái đóng kịch hôm văn nghệ cho
cậu xem. Cả hai bằng điểm thì cả hai đều phải tham gia.

- Sao cậu
lại có hứng thú với cái đội đó thế? – Rõ ràng là cậu ta rất có hứng. Nếu không thì hai người bằng điểm đã chẳng ai phải làm gì.

- Vì nó rất vui. – Minh Nhật cười híp mắt.

- Cũng được. – Bài làm của tôi vô cùng tốt, rất có tự tin đánh cược một ván.

- Ngoắc tay! – Minh Nhật đưa ngón út ra lắc lư trước mặt tôi.

Tôi cũng vui vẻ ngoắc ngón út của mình vô.

- Vậy tớ đi trước có chút việc. Mai gặp! – Minh Nhật vòng tay xem đồng hồ rồi nói nhanh.

- Được!

Minh Nhật đi khỏi, tôi


Snack's 1967