
iếm đoạt.
Môi anh miết rất mạnh, khiến cô không thể thở nổi. Anh như hút cạn nguồn sống trong cô, anh muốn cô chìm vào bể trầm luân. Những ngón tay của
anh chạm vào lưng cô, như những xúc tu mút cô lại. Vũ áp người vào ngực
anh, tìm chút chỗ dựa lúc này. Anh càng ôm lại càng có cảm giác xa lạ.
Đây là điều mà Vũ luôn nghĩ tới. Thành phố này và anh cũng chỉ đồng dạng như nhau, đều xa lạ, đẹp đẽ và cô đơn.
“Em cũng yêu anh như thế, nên anh đừng khóc nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!” Vũ khẽ khàng đáp lại sau khi anh buông cô ra, trong hơi thở của
mình cô thấy có vị tanh của máu.
Rồi anh quay gót và bỏ đi, những bước chân rất vội vàng. Vũ có cảm giác
như Dương Nguyễn đang chạy. Dáng anh tan biến dần trong tấm mắt, cũng có thể là do cô đang khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời Vũ cẩm thấy mất đi
một người lại đau thương đến vậy. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác khi Xanh rời xa cô. Ngay lúc này đây, Vũ tưởng tượng mình có thể chết đi,
cô không quan hoài điều gì khác nữa. Cuộc sống, gia đình, bạn bè, tất cả đều lùi xa. Cô đang rất tuyệt vọng. Nhưng cũng ngay bây giờ, Vũ biết cô có thể nhớ anh mãi mãi cũng với một nỗi buồn nếu như không tìm tới cái
chết.
Đến trọn cuộc đời này, anh sẽ là quá khứ bất diệt trong lòng cô.
Từ đó họ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Dương Nguyễn đã hoàn toàn biến
mất sau ngày hôm ấy. Lúc Vũ trở về thu dọn đồ đạc, thì phát hiện anh đã
đi. Tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều không còn, ngay cả chiếc gạt
tàn trên ban công cũng thế. Anh như đám khói thuốc, tan biến đi trong sự níu với của cô.
Vũ giữ đúng lời hứa với anh, bỏ đi đứa con trong bụng. Lúc nằm trên bàn
phẫu thuật, cô đau đớn cảm nhận có vật gì đó sắc lạnh đi vào cơ thể. Nắm chặt lấy tấm ga màu trắng, hai mắt Vũ nhắm lại. Nhưng cô không khóc,
bởi cô biết bản thân làm đúng. Cho dù sau này ai nói cô mang tội cũng
không sao, cô chỉ biết rằng cô cần phải giải thoát đứa bé này, cần phải
giải thoát nó ra khỏi đau khổ mà nó sắp phải gánh chịu.
Sau lần phẫu thuật đó, Vũ gần như kiệt sức. Cả khuôn mặt trắng bệch,
tiều tụy, trông cô như một cái xác không hồn. Lúc cô bước ra khỏi bệnh
viện, thấy cảnh vật trước mắt chao đảo và ngả nghiêng. Khẽ vịn tay vào
một chiếc cột trống gần đó, cố gắng để bản thân không gục ngã trong lúc
này. Cô cần phải tỉnh táo, cần phải bước tiếp về phía trước. Bầu trời
mùa đông xám xịt, những chiếc xe lao vụt qua người khiến Vũ sợ hãi. Cô
thu mình lại một góc, khuôn mặt dần dần trở nên bình thản. Trải qua một
nỗi đau, bạn sẽ có được một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ đó sẽ giúp bạn
kiên cường hơi trước những sóng gió và khổ đau.
Vũ bắt đầu cuộc hành trình của mình, vì công việc. Cô xin vào làm tại
một công ty truyền thông, luôn luôn phải đi theo họ đến khắp mọi nơi.
Trên cái dải đất hình chữ S này, Vũ chẳng còn nhớ nổi nơi nào mà bản
thân chưa từng qua nữa. Mỗi khi đến một vùng đất mới, cô đều nhìn bầu
trời ở nơi đó. Cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng. Hóa ra bầu trời chỉ có một, ở nơi nào cũng vậy, sự bao la của nó đều khiến cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Vũ làm biên tập kịch bản cho những dự án truyền thông của công ty đó,
vậy nên họ cần cô phải có mặt khi triển khai quay hình ảnh. Trong công
việc, Vũ rất ít khi nói chuyện với mọi người. Trừ những lúc cần phải nói họ phải làm việc như thế nào với một cảnh quay, còn lại cô đều chỉ ngồi một chỗ và ngắm nhìn tất cả. Vũ thu tất cả vào đôi mắt, nhưng lại không biết bản thân nhìn thấy những gì. Thế giới đang dần dần trở nên vô
hình, hoặc là cô đang dần dần lụi tắt.
Một anh chàng trong đoàn tên Tĩnh có tình cảm với Vũ, cũng chẳng hiểu
tại sao lại thế. Chỉ biết rằng anh ta liên tục bắt chuyện và không ngừng quan tâm đến cô. Vũ không ngần ngại mà cho anh một cơ hội. Hằng ngày
hai người đều đi cùng nhau. Khi cô ngồi xem lại kịch bản thì anh cũng
ngồi cạnh, chỉ cho cô chỗ nào chưa được và chỗ nào nên giữ lại. Vũ có
cảm giác, giữa hai người chỉ tồn tại một thứ tình cảm như là tình bạn.
Phải, cả hai người đều cần có nhau, nhưng không phải là trái tim cần. Mà là tâm hồn cần.
Có rất nhiều lần Vũ nhớ về Dương Nguyễn, nhưng cô không biết làm cách
nào để liên lạc với anh. Anh đã thay số điện thoại, đã rời khỏi thành
phố mà trước đó anh sống. Ngay cả Linh cũng không biết anh đã đi đâu.
Vũ cũng không tìm anh, cô chỉ biết nhớ anh như một kẻ điên tình. Cô bắt
đầu tập tành hút thuốc, lần đầu tiên bị sặc khói đến phát khóc, nhưng cô không từ bỏ. Và bây giờ thì cô còn nghiện cả rượu nữa. Tĩnh liên tục
nhắc cô về chuyện này, nhưng cô đều gạt đi. Có đôi lúc cô ôm lấy anh,
phả khói thuốc lên môi anh và nói: “Anh biết không? Có người nói tôi
phải chọn cách thỏa hiệp với nỗi cô đơn. Vậy nên tôi phải như thế này,
tôi nhất định phải trở thành người thế này thì mới cảm thấy yên bình
được hơn chút.”
Tĩnh đau xót ôm lấy cô vào lòng, cả người anh run lên, nhưng Vũ không để ý anh đang khóc hay đang cười, cô chỉ nhớ Dương Nguyễn thôi.
Vũ đã viết xong câu chuyện của mình, cô gửi cho hơn năm nh