
à xuất bản,
nhưng không có ai nhận. Họ đều đưa ra những lời nhận xét rất thỏa đáng,
thiên về kỹ thuật viết lách cho nên cô chẳng biết phải nói lại lời nào.
Họ luôn đúng, bởi vì cô cần họ. Cuối cùng, Vũ quyết định để câu chuyện
lại, cô không muốn ai đọc nó nữa. Tuấn cũng thế, anh ta đã thực sự không còn tồn tại trên mạng nữa rồi. Đã rất lâu cô không thấy anh xuất hiện
trên mạng, cảm thấy như giữa cô và anh chưa hề tồn tại bất cứ một điều
gì.
Một lần đi trên đường, Vũ nhìn thấy một người rất giống Dương Nguyễn.
Trông từ đằng sau, anh rất cô độc. Cô gần như đã gọi tên anh. Người đàn
ông đó mặc áo trắng, tóc cắt gọn, quần kaki và đi giầy tây. Dáng người
anh rất thẳng, dường như anh đang phải gánh chịu một nỗi đau nào đó.
Bước chân anh đi rất vội, khiến Vũ phải đuổi theo đến phát mệt. Cô lách
qua đám người đông nghịt trong giờ cao điểm, đi theo người đàn ông đó
cho đến khi nào dáng anh khuất hẳn trước tầm mắt. Cô đã mất dấu anh.
Đó là lần duy nhất Vũ có cảm giác mình được gặp lại Dương Nguyễn. Nhưng
lần gặp gỡ đó giống như một giấc mơ, cô chưa kịp chạm vào thì anh đã tan biến. Sau dần, cô phát hiện ra khuôn mặt anh đã chẳng còn trong tâm trí nữa, mà thay vào đó là dáng người nhìn từ đằng sau của anh. Tất cả đều
rỡ ràng như thế.
Tĩnh vẫn kiên trì với Vũ, hằng ngày anh đều đến nhà cô, nói chuyện với
cô. Anh luôn nói lo sợ một ngày nào đó cô sẽ tìm tới cái chết, bởi trong đôi mắt của cô không có chút niềm tin sống nào cả. Vũ cho rằng anh nói
đúng, nếu như cô cứ một mình rống rỗng như thế thì chắc hẳn là cô sẽ
chết. Cô sẽ không chịu nổi mà chết đi.
Tĩnh nấu cơm cho Vũ, anh ấy đúng là mẫu người của gia đình, rất đảm đang và biết chăm lo tới người khác. Vũ nghĩ bản thân không tốt số như vậy,
nếu như cô chấp nhận anh thì quả là bất công với anh. Anh ấy là người
tốt, còn cô chỉ là kẻ phiêu bạt mãi không chịu dừng. Nếu ở bên cô, anh
nhất định sẽ cảm thấy cô đơn.
“Tĩnh này, tôi không yêu anh!” Vũ co chân trên ghế, hút thuốc và nói
lạnh lùng như thế. Đã từ rất lâu rồi cô không tìm thấy hơi ấm trong cơ
thể nữa, lời nói của cô cũng thế.
Tĩnh đang xào rau, nghe Vũ nói thế anh vội tắt bếp, quay ra nhìn cô và
mỉm cười nói: “Cuối cùng thì em cũng chịu nói với anh rồi. Anh chỉ chờ
một ngày em nói thế thôi.”
“Tôi sợ sẽ khiến anh bị tổn thương. Tôi hiểu cảm giác đau khổ đó.”
“Anh không đau khổ” Tĩnh chắc chắn. “Anh tin một ngày nào đó em sẽ chấp nhận anh.”
Vũ chợt nhớ đến anh chàng trưởng ban ngày trước từng đem lòng theo đuổi
cô, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì được mãi. Cô đã nói rồi, con người ta có giới hạn của riêng mình, khi họ đã lên đến đỉnh điểm thì họ sẽ phải trượt xuống, không có ai ở trên đó được mãi.
Vũ nhếch môi cười trước niềm tin mà Tĩnh nói. Mặc kệ đi, trong lòng cô
bây giờ đã không còn quan trọng bất cứ điều gì cả. Sau này cho dù anh có rời bỏ cô, cô cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận.
Căn nhà mà Vũ thuê nằm ở phía Đông thành phố, từ sau khi rời khỏi nhà
Dương Nguyễn, cô đổi nơi ở liên tục. Lý do là vì ở nơi đâu Vũ cũng có
cảm giác không an toàn, ở nơi đâu cô cũng thấy hoang mang. Giá gì có một vòng tay như anh ngày trước, ôm chặt lấy cô, vuốt ve cô, cho cô chút ảo mộng thì cô sẽ thấy an bình hơn. Nhưng tất cả đều đã tan biến, giấc
mộng đó không thể mộng được mãi. Cả cô và anh đã là người của quá khứ
rồi.
Vũ chợt phát hiện ra, cô đang dần dần mất đi niềm tin. Khi người ta
trưởng thành, người ta sẽ mất niềm tin với nhiều thứ. Tình yêu cũng như
vậy. Họ đã từng sống hết mình, nhưng đáp lại sự hết mình đó lại là một
nỗi đau. Cho nên họ nhận ra cần phải chừa lại đường lùi cho riêng mình.
Dần dà, niềm tin cũng khó mà cho đi.
Vũ bắt đầu hiểu ra tại sao Dương Nguyễn không thể yêu cô và tại sao bản
thân không thể yêu Tĩnh. Bởi vì cả hai đã không còn niềm tin vào tình
yêu nữa. Cả cô và anh đều đã cuồng nhiệt vì một người, ngọn lửa đó chỉ
cháy một lần thôi. Trong cuộc đời, chỉ duy nhất một lần thôi!
Vũ ngồi trong bóng tối, bật một bài hát của Tokyo Square, lắng nghe giai điệu cổ điển mà họ hát, cố gắng tìm chút yên bình. Thế giới của cô
chính là như vậy. Bóng tối, dịu dàng và cô lạnh. Giống như đại dương,
tĩnh lặng và sâu thẳm. Cô đang càng ngày càng chìm đắm trong chính thế
giới của mình.
…
Rồi một ngày rất tình cờ, Vũ gặp được Liêm. Lúc ấy cô đang công tác trên vùng Tây Bắc, gặp được anh ở chợ Tình. Cũng không hiểu tại sao anh lại
xuất hiện ở đó, nhưng cô đã nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Liêm rủ Vũ uống rượu Cần, cô nói không được, đoàn đang chờ cô ở nhà.
Cuối cùng cô mời anh hút thuốc, anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đón
lấy điếu thuốc từ tay cô.
Vũ nói: “Anh bất ngờ phải không?”
Liêm ngậm lệch thuốc lên môi, rồi anh đáp: “Sau khi nghĩ lại thì cũng không ngạc nhiên nữa.”
Vũ cúi đầu cười, cái lạnh ở Tây Bắc theo đó lan vào tận trong miệng.
Khói trắng lảng bảng tỏa ra từ hơi thở, Vũ bắt đầu châm thuốc. Liêm ở
bên cạnh đã rít những hơ