
i đầu tiên. Vũ không hỏi Liêm tới đây làm gì,
bởi vì anh ta sẽ không bao giờ nói cho cô biết. Có thể một lúc nào đó
anh sẽ nói cho cô biết lý do, nhưng có lẽ không phải là bây giờ. Liêm là người đàn ông bí ẩn, Vũ sẽ để cả cuộc đời này là như thế. Dù sao trong
cuộc đời người ta cần có một câu hỏi mà không ai trả lời nổi. Như thế
cuộc sống mới thêm phần thú vị.
“Em đã phá thai một lần. Sau đó thì không gặp lại anh ấy nữa.”
Liêm nhìn cô, cái nhìn rất bất ngờ. Hiếm khi Liêm biểu đạt cảm xúc một
cách lộ liễu thế này trên gương mặt mình, trước giờ anh ta rất lạnh
lùng, gần như vô cảm với tất cả. Trừ quá khứ của bản thân. Bởi mỗi lần
nhớ lại, những vết thương từ sâu thẳm đều như lở loét ra, buốt rát đến
tận tâm phế.
Anh nói: “Trước kia anh cũng có một đứa con. Nhưng nó chết yểu. Đứa con
đó không phải là đứa con của anh và cô ấy. Người con gái đó là người
tình trong cơn say.”
“Đàn ông các anh luôn cần ai đó trong cơn say đến vậy à?”
“Không. Anh có biết gì đâu. Trong lúc say anh như người mất đi tất cả,
nhưng cũng hạnh phúc hơn tất cả thời gian sống sau khi mất đi cô ấy. Anh chỉ nhớ có người ôm lấy thắt lưng mình, da thịt của người đó thoảng một hương thơm nồng nàn. Rồi anh chẳng nhớ gì nữa.”
“Kỳ diệu thật.” Vũ trầm trồ.
“Chẳng có gì kỳ diệu hết. Chúng ta có những lúc vẫn lạc lối như thế. Em cũng vậy thôi.”
“Em đã chẳng còn đường về nữa rồi.”
“Còn anh thì đã kết hôn rồi!” Giọng Liêm khàn khàn, dường như anh ta rất xúc động sau khi nói lời này. Vũ cũng không hiểu sao anh lại xúc động,
nhưng anh đang cố kìm nén điều gì đó.
Vũ rất bất ngờ về việc Liêm đã kết hôn, cô nghĩ rằng anh giống Dương
Nguyễn, cả đời này không thể yêu ai khác nữa. Nhưng cô đã lầm, trên đời
mỗi người đều có cách làm của riêng mình. Họ có thể tìm ra lối thoát,
hoặc có thể tự đưa mình đến đường cùng. Và Liêm đã tìm được người ở bên
cạnh, thay vì cứ thế mà cô độc suốt đời. Vũ không biết người con gái đó
là ai và ra sao, Vũ chỉ biết rằng cô ấy hẳn là người mà Liêm có thể dựa
dẫm. Bởi vì nỗi cô độc đáng sợ của anh không phải ai cũng gánh đỡ được.
“Anh có hạnh phúc không hả Liêm?” Vũ quay mặt lại hỏi, điếu thuốc trên tay đã cháy đến gần nửa.
“Anh không biết, nhưng anh cũng chẳng nhớ hạnh phúc ra sao nữa rồi.”
“Cô ấy sống ở đây à?”
“Cô ấy là một nhà nghiên cứu khí tượng. Đúng vậy, sống ở đây. Trên dãy
núi cao kia kìa.” Liêm vừa nói vừa chỉ tay về phía đỉnh nủi cao nhất,
cách hai người khá xa.
Vũ nhìn theo ngón tay của anh, trong mắt chợt hiện lên những hình ảnh mờ ảo. Đám sương mù đã che khuất tầm nhìn, nhưng cô vẫn có thể thấy được
ngọn núi đó. Vũ chợt nhớ có lần bản thân đã viết một kịch bản cho Linh.
Có hai con người đã tao ngộ giữa cuộc đời cô đơn này. Vào tháng tám,
trên đỉnh Fansipan. Hình ảnh rỡ ràng nhất là hình ảnh những tia nắng len lỏi qua đám mây, tạo thành những thanh ánh sáng kỳ diệu. Hy vọng bắt
đầu nảy mầm, và tình yêu cứ thế lớn lên trong hạt mầm ấy.
Vũ buông vội điếu thuốc trên tay, đột nhiên cô quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Liêm này, anh nhất định sẽ hạnh phúc!”
…
Vài tháng sau đó, Vũ lại chuyển nhà. Cô không cho Tĩnh biết địa chỉ của
mình, thay đổi số điện thoại, cùng với đó, cô bỏ việc ở công ty truyền
thông. Vũ lại thu mình vào thế giới riêng, cô uống rượu và hút thuốc
điên cuồng. Khuôn mặt bị tàn phá ghê gớm, giờ đây cô không dám nhìn
người khác và nhìn ánh sáng mặt trời. Cô khiếp sợ tất cả thế giới này.
Cô kiếm chút tiền từ việc viết bài cho tạp chí. Lấy bút danh lạ hoắc, và không bao giờ xuất hiện trước mặt họ. Những câu chuyện của cô thường
khiến người khác cảm thấy lạnh, nhưng họ lại rất thích. Họ liên tục nói
cô hãy viết thêm, và cô tiếp tục. Vũ không bao giờ viết về bản thân
mình, cô chỉ viết một nhân vật nam như Dương Nguyễn. Câu chuyện nào cũng thế, anh đều xuất hiện với chiếc áo sơ mi màu trắng, tóc cắt gọn gàng,
hút thuốc điên cuồng, cô độc và lạnh lẽo. Độc giả rất thích anh, nhưng
họ không muốn có anh. Họ nói ai có thể chịu đựng được một người đàn ông
như vậy chứ? Họ cần một người đàn ông ấm áp hơn.
Vũ mỉm cười, tự nói với bóng tối quanh mình rằng cô cần anh. Phải, chỉ
có mình cô cần anh mà thôi. Tình yêu kỳ diệu như thế và cũng phi lý như thế. Sẽ không có bất kỳ chuẩn mực nào cả, bạn chỉ có thể yêu hết lòng
như thế thôi.
Cho đến một hôm, Vũ nhận được một cuộc gọi từ Linh. Linh là người duy
nhất mà cô còn giữ liên lạc, bởi vì cô ấy là người có thể giấu cô đi. Vũ còn nhớ rõ, giọng của Linh khi ấy rất xúc động và sợ hãi, cô ấy run đến nỗi nói không thành câu. Vũ có cảm giác điều gì đó kinh khủng lắm sắp
tới, nhưng cô vẫn bình thản chờ đợi.
Linh lộn xộn trong ngôn ngữ của mình, cô ấy cố gắng để bản thân bình
tĩnh hơn, nhưng không thể. Sau chừng ấy thời gian, cô cũng thốt ra được
vài chữ lạnh ngắt: “Vũ ơi anh ấy chết rồi.”
Vũ yên lặng ba giây, rồi cúp máy. Cô đi pha cho mình một tách cà phê,
nhưng lại chẳng