
ng. Cách thức tiếp xúc của hai người vừa
đủ là đồng nghiệp thân thiết.
Có hôm đang ăn cơm, Bạch Nhạn buột mồm
nói tan ca xong cô muốn tới siêu thị điện máy để mua máy giặt. Lãnh
Phong ngước mắt lên nhìn cô mấy giây:
- Tôi đi giúp em một tay!
Kết quả, Lãnh Phong biết được căn hộ mới thuê của Bạch Nhạn đã quét dọn sạch sẽ, sắp sửa dọn tới liền.
Hai người đứng trong phòng khách trống trải, Bạch Nhạn cắn môi giận mình
mau miệng, cứ như là đã tiết lộ tin tức gì cho Lãnh Phong vậy.
Lãnh
Phong đi ra đi vào, kiểm tra khóa cửa, chốt cửa sổ một lượt, lại xuống
dưới lầu quan sát các cửa hàng và khu dân cư lân cận, nói với Bạch Nhạn
chỗ này môi trường khá tốt, dân đều là người bản địa, gần bệnh viện, rất phù hợp với phụ nữ độc thân.
Bạch Nhạn bối rối không đáp.
Lúc Lãnh Phong ra về, gương mặt lạnh lùng tràn ngập ý cười.
Bạch Nhạn cứ như đang hờn dỗi ai, lại quét tước căn hộ thêm một lần, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng tới mức có thể soi gương, gạch men trong nhà vệ
sinh trắng tinh, phòng bếp không một hạt bụi.
Bạch Nhạn lê tấm thân mệt mỏi rã rời về nhà trọ tạm thời – đây là cái tên cô mới đặt cho căn hộ chung của cô và Khang Kiếm.
Sếp Khang vẫn không ở nhà.
Bà Lý Tâm Hà ở trong phòng lên mạng, thím Ngô đang tắm. Lệ Lệ không ngoáy
đuôi bổ nào tới, nũng nịu đòi Bạch Nhạn bế như trước đây, mà nằm phục ở
đầu cầu thang, mắt nheo lại. Nhìn thấy Bạch Nhạn, nó hừ hừ hai tiếng.
Bạch Nhạn khó hiểu, ngồi xuống xoa đầu nó:
- Lệ Lệ công chúa, mày khó chịu à?
Lệ Lệ vẫy đuôi, gục đầu xuống, trông ỉu xìu.
Thím Ngô rất tiết kiệm, chỉ cần bà Lý Tâm Hà vào phòng là bà ấy sẽ tắt ngay
điều hòa ở phòng khách. Phòng khách rất nóng, lông Lệ Lệ ướt sũng.
Bạch Nhạn thấy mồm Lệ Lệ khô khốc bèn đứng dậy, bật điều hòa rồi vào trong bếp rót nước đặt trước mặt nó.
Lệ Lệ nhìn cô, thè lưỡi ra liếm nước. Bỗng nó kêu oẳng lên một tiếng, nôn ra như suối.
Bạch Nhạn thất kinh.
Thím Ngô tắm xong bước ra, quần áo còn chưa cài xong đã ba chân bốn cẳng xông tới bế Lệ Lệ lên, mắt tóe lửa nhìn Bạch Nhạn:
- Cô... vừa cho Lệ Lệ ăn cái gì?
Bạch Nhạn chớp mắt:
- Tôi cho nó uống chút nước thôi.
- Không thể nào. – Giọng thím Ngô vừa cao vừa the thé, lại kích động như
vừa khám phá ra bí mật bị che giấu bao lâu nay. – Từ trước tới giờ cô
chưa từng cho Lê Lệ ăn, hôm nay sao tự dưng lại tốt bụng như vậy? Nhất
định là cô thấy chúng tôi đều không có mặt, cô biết Lệ Lệ là cục cưng
của bà Tâm Hà, cô không làm gì được bà nên đầu độc Lệ Lệ có đúng không?
- Thím Ngô, bà không viết tiểu thuyết đúng là đáng tiếc.
Bạch Nhạn hết chịu nổi, nhún vai.
Thím Ngô không hiểu ẩn ý trong lời Bạch Nhạn, cho rằng cô đang lấp liếm nên
càng đắc ý, đúng lúc này Lệ Lệ lại nôn ra một thứ gì đo xanh xanh đỏ đỏ.
- Cô còn không chịu nhận, nhìn đi, Lệ Lệ vừa rồi vẫn không sao, sao cô
vừa cho uống nước lại thành thế này. Tâm Hà, Tâm Hà, cô mau ra đây, Lệ
Lệ trúng độc rồi. - Thím Ngô ngoác mồm gào lên.
Bà Lý Tâm Hà đẩy xe
lăn ra, nhìn bãi nôn trên nền nhà rồi nhìn Lệ Lệ đang gục đầu trong lòng thím Ngô, lông mày nhíu lại, mặt biến sắc:
- Lệ Lệ, con cưng của mẹ, con làm sao thế?
Lệ Lệ ư ử, mắt lờ đờ, thân hình trắng muốt run rẩy.
- Con ranh độc ác, vô liêm sỉ kia, mày... mày đầu loại độc gì, nói mau! – Bà Lý Tâm Hà cuống quýt hoảng loạn, mặt mày dữ tợn.
Mặt Bạch Nhạn đỏ bừng, tức giận ngẩng đầu lên:
- Bà Lý, trí tưởng tượng của bà phong phú quá đấy. Lệ Lệ có lẽ là bị cảm nắng thôi.
- Sao có thể cảm nắng được, cả ngày bọn tao đều ở trong phòng điều hòa. – Thím Ngô nói xen vào – Lệ Lệ nhất định là bị mày đầu độc rồi.
- Thím Ngô, thím gọi điện cho bệnh viện và Khang Kiếm nữa, bảo nó về đây mau.
Suốt ngày nó muốn tao bao dung cho mày, chung sống hòa bình với mày, nó
nói mày là đứa con gái tốt, bây giờ tao muốn cho nó thấy bộ mặt thật của mày.
Bà Lý Tâm Hà vung tay, hung hăng nhìn Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn tin rằng nếu không bị liệt, chắc chắn bà ta sẽ xông đến xé xác cô ra.
- Bệnh viện không nhận chữa cho thú vật đâu, tôi khuyên và nên gọi điện cho bác sĩ thú y.
Lúc này tinh thần Bạch Nhạn rất mệt mỏi, nếu bây giờ Cục Dân chính có người đi làm, nhất định cô sẽ kéo sếp Khang đi li hôn. Cố kéo dài những ngày
tháng thế này có nghĩa lý gì chứ.
- Bác sĩ thú y, bác sĩ thú y... – Thím Ngô cầm điện thoại bối rối nhìn bà Lý Tâm Hà, không biết phải gọi số nào.
- Gọi cho Kiếm Kiếm, bảo nó mau... mau tìm bác sĩ thú y. – Bà Lý Tâm Hà
cảm thấy Lệ Lệ nằm trong lòng mỗi lúc một lạnh, hốt hoảng giục thím Ngô.
Bạch Nhạn hít sâu một hơi, nhớ tới dáng vẻ thân thiết mọi khi của Lệ Lệ với mình, lòng bất giác chùng xuống.
- Để tôi gọi.
Chồng của y tá trưởng trong phòng phẫu thuật là bác sĩ thú y.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đưa mắt nhìn nhau,