Polaroid
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215085

Bình chọn: 9.00/10/1508 lượt.

ấy bộ quần áo rách của anh đi mà đưa tới tòa nhà số 16 chung cư Hoa Hưng ấy!

Khang Kiếm thở dài, cảm thấy hơi tủi thân:

- Bạch Nhạn, có thể xử lý bao dung chút được không, đừng làm căng quá. Hôm đó em còn yêu cầu anh phải báo cáo sáng một lần, tối một lần với em, đó chính là sự quấy rầy mà em cho phép.

- Anh có làm thế không? - Bạch Nhạn hừ một tiếng.

Khang Kiếm thở dài, thành thật khai báo:

- Không, nhưng hai chúng ta là một, em quấy rầy anh cũng giống như anh quấy rầy em.

- Giống nhau được sao hả sếp? Em là em, anh là anh! Em muốn quấy rầy anh thế nào cũng được, nhưng anh không được phép quấy rầy em. - Bạch Nhạn tức muốn xỉu.

- Đây rõ ràng chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, chứ không cho dân đen thắp đèn mà. - Khang Kiếm bất mãn.

- Sao nào, muốn kiện em à? - Bạch Nhạn hỏi rất ngang ngược.

- Không dám! - Bây giờ ở Tân Giang vẫn chưa có nha môn chuyên xét chuyện gia đình, sếp Khang đành sờ mũi, nuốt thẳng vào trong bụng mọi ấm ức, sau đó hỏi rất chân thành - Vậy lúc nào em sẽ quấy rầy anh?

- Em không phải là kẻ biến thái muốn quấy rối người khác. Thôi, không có chuyện gì thì em cúp máy đây. - Bạch Nhạn cúp máy cái rụp.

Điện thoại vừa cúp, vẻ nhăn nhó trên mặt lập tức biến thành thoải mái, cô ngẩng mặt lên, hít sâu mấy hơi rồi bỗng bật cười thành tiếng.

Sếp không sao rồi, cuối cùng cũng không có vấn đề gì, cô cười mà rơi nước mắt.

Nhưng, Bạch Nhạn lau nước mắt, đêm mưa hôm đó, sếp lại ở cùng một chỗ với Y Đồng Đồng, chuyện này cô cực kỳ để bụng.

Từ trước tới giờ cô luôn trắng đen rạch ròi, khen chê đúng người, hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện này thôi, cô phải giận sếp Khang một trận ra trò.

Sự thực chứng minh, cán bộ Nhà nước rất nhiều khi nói lời mà không giữ lời.

Ăn cơm tối xong, Bạch Nhạn tắm rửa, nằm trên giường đọc sách rồi xem một bộ phim Hàn Quốc sến rện, thấy buồn ngủ nên cô tắt tivi đi, lúc cởi quần áo chuẩn bị nằm xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa “cốc cốc”.

- Ai đấy?

Không như Liễu Tinh nói, bóng đen tâm lý trong lòng Bạch Nhạn vẫn chưa hết hoàn toàn, cô cảnh giác nhìn ra ngoài, lông tơ sau gáy dựng đứng lên, giọng cũng méo đi.

- Chị Bạch, là em. - Giản Đơn đáp.

Bạch Nhạn mặc áo xuống giường, chỉ bật một ngọn đèn rồi nghiêng người nhìn qua khe cửa. Quỷ tha ma bắt, bên ngoài tối om, chẳng nhìn thấy gì.

- Hôm nay Liễu Tinh về nhà rồi. - Bạch Nhạn tưởng Giản Đơn tới tìm Liễu Tinh.

Ngoài cửa, Giản Đơn bối rối húng hắng ho:

- Chị Bạch, sếp Khang say rồi.

Sếp Khang say rồi?

Bạch Nhạn cảm thấy băn khoăn, uống say quá thì đi bệnh viện rửa ruột, uống say bình thường thì về nhà lấy một cái đũa móc họng, nôn hết rồi lăn ra ngủ, uống hơi ngà ngà say thì tiếp tục vui chơi nhảy múa, ngả ngớn xa hoa. Đưa đến chỗ cô không hợp đâu!

Chính trong lúc cô bận rộn tìm cớ để vạch ranh giới với sếp Khang thì Giản Đơn lại nói, hơi thở hơi nặng nề:

- Chị Bạch, phiền chị mau mở cửa, sếp Khang nặng quá, em đỡ không nổi.

Dứt lời, chỉ nghe thấy Giản Đơn dùng sức thở phì phò đỡ một vật gì đó rất nặng dựa vào cửa.

- Ờ ờ! - Có chuyện gì vào trong rồi nói. Bạch Nhạn cuốn quýt, cúi đầu nhìn lại mình, cũng tạm coi là quần áo chỉnh tề, không mất lịch sự.

Cửa vừa mở, Giản Đơn đỡ Khang Kiếm lao vào phòng như một viên đạn, nếu không phải Bạch Nhạn đỡ một tay thì hai người họ đã ngã nhào ra đất.

- Chị Bạch, sếp Khang đến rồi, em không làm phiền nữa. Chúc ngủ ngon! - Giản Đơn lau mồ hôi rồi lịch sự cáo từ, không kịp uống một ngụm nước, không nhìn ngang ngó dọc một cái nào.

- Anh Giản… - Nhìn Khang Kiếm đang nằm vật như một đống bùn trên sofa, Bạch Nhạn cuốn quýt.

Giản Đơn ngoái lại mỉm cười:

- Chị Bạch không cần tiễn, một mình em đi xuống được. Chị chăm sóc sếp Khang đi!

Nói xong, anh rất chu đáo khép cửa lại giúp Bạch Nhạn.

Tay Bạch Nhạn huơ lên trong không trung, miệng biến hóa đủ loại hình dạng, cuối cùng đành bất lực hạ tay xuống.

- Bạch Nhạn… - Tên bợm rượu trên sofa bỗng ngồi dậy, mặt đỏ như Quan Công, mắt mũi lờ đờ - Anh muốn uống trà.

Bạch Nhạn tức giận trợn mắt:

- Em còn muốn đi ngủ nữa!

Trong lòng tức tối, nhưng cũng chẳng thể trút giận lên kẻ toàn thân đầy mùi rượu được, đành bực bội với chính mình.

- Anh cũng muốn. - Khang Kiếm mím đôi môi khô khốc, đưa tay đỡ trán - Bạch Nhạn, em đừng lắc lư nữa, ngồi xuống đi, nhìn em anh hoa mắt lắm.

Bạch Nhạn lườm anh, vào bếp rót cho anh một cốc trà, mở tủ lạnh lấy một cục đá thả vào trong tách để giảm nóng.

- Đây! - Cô bê tách trà tới trước sofa, đứng nhìn anh từ trên cao - Anh uống xong thì nghỉ ngơi một lát rồi về nhà khách mà ngủ đi. Á…

Bạch Nhạn trợn trừng mắt, người cứng đờ như hóa đá, bàn tay bê tách trà không ngừng run rẩy, trà trong tách sánh ra ngoài hơn nửa.