
.
– Song Tử và Bảo Bình đã chia tay, em nghĩ anh đã biết?
– Đương nhiên. Dù sao, hai đứa đó cũng chẳng hợp với nhau.
– Ý anh là tình cảm của cậu ta không đủ để cảm hoá trái tim sa ngã của Sog Tử?
Lần này, Đăng không trả lời. Nhận thấy điều đó, Nam cũng chẳng hỏi
nữa. Chuyện của hai người họ, ra sao cậu cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ
là có một vài chuyện liên quan đến họ làm cậu thắc mắc và có chút tò mò. Nhưng cốt lõi, đây không phải chuyện cậu muốn hỏi.
– Anh nhập học vào đây để làm gì?
– Em đang nghi ngờ anh sao?
Câu hỏi mà Đăng thốt ra, cậu đã biết rõ nó hoàn toàn chẳng có câu trả lời. Khánh Đăng hơi cười. Cậu chàng đứng đằng kia, dù là một đứa nhóc
hay một chàng trai, quá khứ hay hiện tại, chuyện tin tưởng một người quá khó đối với Nhật Nam. Cậu cũng chẳng trách Nam được, khi bản thân Đăng
dù sao, vẫn là đứa con của nhà họ Nguyễn.
– Anh, tại sao lại đưa cho Tử Nhi sợi dây chuyền đó?
Đăng không quá bất ngờ trước cái chất giọng có đôi chút nặng của Nam. Cậu không biểu lộ bất kì biểu cảm nào, cũng không nhìn Nam. Đăng đẩy
gọng kính.
– Con bé không thể quên mãi được! Nếu không, Tử Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
– Anh đang ích kỉ thì có! Anh chỉ không chịu được khi con bé quên anh!!
Đăng nhắm hờ đôi mắt, cười ma mị.
– Anh không phủ nhận điều đó, nhưng em biết mà phải không, rằng anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì hại đến Tử Nhi?
Đôi mắt Nam hơi nheo lại. Đoạn, cậu quay người ra sau, toan bước ra
khỏi sân thượng. Đôi chân Nam chợt khựng lại, cậu quay nửa đầu ra sau,
nhưng vẫn không nhìn Đăng.
– Em không khẳng định, cũng không phủ nhận, vì xét cho cùng, anh vẫn
mang trong mình dòng máu họ Nguyễn. Nhưng hơn cả thảy, em lại muốn tin.
Bởi vì dù sao, anh vẫn là anh trai của Tử Nhi, và theo luật pháp là anh
trai em, chỉ vậy thôi.
Nói rồi, Nam rời khỏi sân thượng.
Nhìn Nam dần biến mất đằng sau cánh cửa sắt đang đóng lại, Khánh Đăng ngả người ra sau, dựa hẳn vào lan can, cậu thở dài một cái. Đăng chợt
cười nhếch môi.
– Phải nhỉ.
(Còn tiếp)
Sau một ngày mệt mỏi trên chiếc xe buýt chạy đến điểm dã ngoại, đa số mọi người đều mệt lả, bao gồm cả tụi nó. Không trách được, khi đường
vừa xốc lại hết tắc đường đến hỏng động cơ! Nói chung ngày hôm nay, vừa
mới đến khách sạn, bọn họ đã chui ngay vào phòng mà nghỉ ngơi rồi.
Lúc Nhân Mã thức dậy là đã tối rồi. Cô dụi dụi mắt, theo phản xạ nhìn thử bên ngoài, rồi lại nhìn giường kế bên. Nhân Mã khẽ nghiêng đầu khi
thấy cái giường trống. Cô bước xuống, vớ đại cái áo khoác mặc hờ vào rồi đi ra ngoài.
Đi trên hành lang khách sạn, dù vẫn sáng rực đèn nhưng không khí lạnh vẫn phả vào khiến Nhân Mã vừa đi vừa dùng hai tay ôm lấy hai bên người, xoa xoa nhằm tạo chút hơi ấm.
– Tôi… không làm được…!
Một giọng nói lọt vào tai Nhân Mã. Cảm giác quen thuộc khơi dậy sự
hiếu kì của cô. Ngập ngừng một lúc, Nhân Mã đứng nép vào góc tường, lén
ló đầu ra hành lang bên kia mà xem thử. Cô thoáng bất ngờ.
Đứng ở phía bên kia, là Song Tử và một cô gái nào đó mà Nhân Mã không quen. Bọn họ dường như đang bất đồng và tranh cãi. Trong khi cô gái nọ
cực kì tức giận, Song Tử lại hoàn toàn bình tĩnh.
Thuỵ An nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đôi mắt nheo lại như thể
đang nhìn thứ gì đó ghê tởm lắm. An tặc lưỡi, thở ra một cách đầy khó
chịu. Bất chợt, Thuỵ An dùng tay bóp mạnh lấy mặt Song Tử, ép cô nhìn
mình.
– Cô bảo cô không thể? Quả nhiên là bị thuần hoá rồi nhỉ, đồ hai mặt giả tạo!?
– Tôi không—
Song Tử còn chưa kịp nói hết, Thuỵ An đã chặn mồm cô lại.
– Tôi nói cho cô biết, hoặc là bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ!
– Ý chị là gì?
– Khánh Đăng nhập học vào UTX rồi đấy! Cô nghĩ thằng nhóc đó sẽ để yên cho chúng ta muốn làm gì thì làm sao?!
Đôi mắt bình thản nãy giờ của Song Tử thoáng dao động. Đăng nhập
học?! Chỉ mỗi việc về nước thôi vẫn chưa đủ sao? Song Tử thực không
biết, anh ta muốn làm gì nữa!! Chống đối, anh ta luôn chống đối mọi
thứ!!!
Nhìn điệu bộ của Song Tử, Thuỵ An nhếch mép. Bỏ tay khỏi cô, An hơi ngẩng cao đầu, đôi mắt nhìn xuống Song Tử đầy sự khinh bỉ.
– Được thôi, tôi cũng chẳng cần thứ vô dụng như cô nữa! Dù sao trong tay tôi, vẫn có hàng tá con tốt hữu dụng!!
– Phải, bởi vì chị chính là loại người đó còn gì! Dùng nỗi đau của một người để thao túng chính họ.
– Vậy cô thì sao, cô cũng đã chia tay cậu bạn trai của mình đấy thôi!! Có lý do của nó cả mà nhỉ?
Vừa dứt lời, bàn tay Song Tử bất giác đưa lên, toan đánh Thuỵ An,
nhưng cô ta nhanh hơn một bước. Thuỵ An nắm được bàn tay sắp đánh mình
của Song Tử, giật mạnh. Rồi ngay sau đó, An đã giáng vào mặt Song Tử một cái tát mạnh đến mức phát thành âm thanh. Cái âm thanh đắng chát mang
theo sự đau buốt xông đến não bộ Song Tử, cô khẽ nhăn mặt vì đau. Khuôn
mặt vẫn quay sang bên, Song Tử liếc mắt lườm nguýt Thuỵ An.