Snack's 1967
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328085

Bình chọn: 7.00/10/808 lượt.

r/>- Quá muộn
rồi!

-
Buông…buông tôi ra! – Tôi hét lên nhìn anh. Cánh tay Nhân sững lại. Tôi lao ra
ngoài, vội vàng bắt xe đến địa điểm mà chúng tôi đã hẹn. Cả người run lên vì sợ
hãi. Không được! Cậu không thể làm như vậy! Dừng! Dừng lại đi! Đừng làm như vậy!

………………….

Lúc này, ở
bến tàu, có hai người cùng đi đến ngôi nhà hoang ở đần đó.

- Tôi có
chuyện muốn nói với cậu! – Vĩ nói rồi đi trước dẫn đường. Vũ đi theo

Khi hai người
đã vào trong ngôi nhà kho cũ. Vĩ đột nhiên dừng lại, cánh cửa lớn đóng sập tức
khắc. Vũ hơi giật mình, nghi hoặc nhìn Vĩ

- Cậu làm
gì vậy?

Vĩ im lặng,
khõe môi khẽ cười

- Tiễn cậu!

………………….

Đừng! Đừng!
Xin cậu đừng làm như vậy! Tôi không ngừng cầu nguyện, chiếc xe đã chạy nhanh hết
sức nhưng sao vẫn thấy quá chậm. Con đường phía trước bỗng nhiên bị chặn lại.
Bác lái xe quay lại nhìn tôi

- Tắc đường
rồi!

Tôi ngó ra
bên ngoài, chỉ thấy trước mắt là một hàng xe nối đuôi nhau dài dằng dặc. Bây giờ
là 7.45, Vĩ nói 8 giờ sẽ đi. Tôi còn 15 phút nữa. Tôi vội vã trả tiền rồi bước
xuống xe. Mặc kệ tất cả, tôi phải đến được đó. Tôi nhất định phải đến được đó.
Tôi chạy trên con đường dẫn tới bến tàu. Hai hàng xe bên đường không ngừng tuýt
còi nhưng tôi không để tâm. Trong tâm trí tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Tôi nhất định phải đến được đó!

7.50

Con đường
phía trước gần như dài bất tận, tôi cảm thấy bản thân mình như sắp kiệt sức.
Hai chân nhũn ra, cổ họng bỏng rát. Không được! Tôi không thể dừng lại. Tôi vẫn
cố gắng chạy, mỗi bước chân nện xuống đường đều cảm thấy đau rát.

7.55

Bến tàu đã
hiện ra trước mắt. Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi lao vội vào. Cúi người
xuống thở dốc, mọi người đang chen nhau. Tiếng rao hòa lẫn với tiếng nói chuyện
và tiếng còi tàu. Ở đâu? Ở đâu? Hai người đang ở đâu?

Chiếc đồng
hồ cứ nhích dần từng phút một.

7.58

Tôi đảo mắt
nhìn quanh, không ngừng cầu nguyện. Đừng làm hại Thiên Vũ! Xin cậu đừng làm như
vậy! Một số người tò mò nhìn tôi, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm. Đôi chân gần như mốn
ngã khụy nhưng tôi không thể dừng lại, chỉ cần tôi dừng lại, người tôi yêu
thương nhất sẽ không còn. Tôi run run gọi to

- Diên Vĩ!
Thiên Vũ! Hai người ở đâu?

Bến tàu ồn
ào nhưng không có tiếng đáp lại. Cổ họng tôi bỏng rát, thu hết sức lực mà gọi

- Diên Vĩ!
Thiên Vũ! Hai người ở đâu? Hai người ở đâu?

Trả lời đi!
Trả lời đi! Xin hãy trả lời đi! Cầu xin hai người hãy trả lời tôi! Đôi chân tôi
ngã khụy, hai mắt đã cay xè. Những người xung quanh không ngừng nhìn tôi ngạc
nhiên. Đúng lúc đó thì….

BÙM!

Một tiếng nổ
lớn vang lên. Tôi ngay lập tức khựng lại, toàn thân gần như tê cứng, hô hấp
cũng dường như không thể hoạt động. Chiếc đồng hồ trên cao chỉ đúng 8.00. Tôi
thấy tai mình ù đi, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao

- Cái gì vậy?

- Trời ơi!
Cháy to quá!

- Không biết
có ai trong đó không?

Họ cùng bàn
tán nhìn về căn nhà kho cách đó không xa, nơi ngọn lửa hung hãn đang chồm lên
nuốt trọn lấy cả căn nhà. Tôi sững sờ nhìn căn nhà đang từ từ bị nuốt trọn. Dường
như không còn nghe thấy gì nữa. Không phải! Cậu không ở trong đó! Đúng không?
Không phải là cậu! Không phải! Không phải!

- Khủng khiếp
quá! Sao tự nhiên lại cháy vậy?

- Gọi xe cứu
hỏa đi! Có người bị kẹt trong đó! – Tiếng ai đó đột nhiên hét lên, dội thẳng
vào tai tôi. Cả người tôi đông cứng, không nhận thức được nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tôi lao về
phía trước. Không cần biết lửa bỏng, tôi chỉ muốn tìm Vũ, tôi phải tìm được cậu.
Hai tay tôi bỗng nhiên bị giữ chặt, có tiếng thét bên tai

- Làm gì vậy?
Mau tránh ra! Nguy hiểm lắm!

- Không!
Không! – Tôi hét lên, lại lao đến ngôi nhà đang bùng cháy dữ dội nhưng họ lại
càng giữ tôi chặt hơn. Tại sao không cho tôi đi tìm Vũ? Tôi phải tìm cậu! Tôi
phải đi tìm cậu! Không!

- Thả tôi
ra! Thả tôi ra! – Tôi gào lên qua làn nước mắt. Dùng hết sức lực để lao tới.

- Thiên Vũ!
Hứa với tôi là sẽ trở về!

- Ừ! Tôi hứa!

…….

- Tuyết
Mai! Tôi hứa!

…….

- Tôi yêu cậu!

- Tôi yêu cậu!
Cho dù, cậu là ai!

……..

Không giữ lời!
Hoàng Thiên Vũ! Cậu không giữ lời! Cậu là kẻ nuốt lời! Cả căn nhà trong phút chốc
sụp đổ, ngọn lửa vẫn hừng hực. Tôi thấy mình không thể thở nổi. Tiếng hét dường
như xé toạc không gian

- AAAAAAAA!
Không! Không!

- Thả tôi
ra! Thả tôi ra! – Tôi vẫn gào khóc không ngừng, cả thân người như không còn sức
lực, tôi ngã quỵ.

- Tuyết
Mai! Tôi sẽ bảo vệ cậu!

……..

- Cậu có
ánh sáng riêng của mình! Cậu không phải là Thiên Thiên! Và người tôi yêu….là
Phương Tuyết Mai!

……………

Nói dối! Cậu
nói dối! Cậu lừa tôi! Cậu không yêu tôi! Cậu muốn bỏ mặc tôi! Tại sao cứ hết lần
này đến lần khác lừa dối tôi! Trở về đi! Làm ơn trở về đi!

- AAAAA!
Kh