
xuống. Mưa vẫn không ngừng rơi, tôi cheo leo giữa lưng chừng vách núi.
Chỉ một cái buông tay là coi như chết chắc.
Cành cây nhỏ đột nhiên phát ra những tiếng răng rắc, cảnh
báo sự hiểm nguy. Tôi cố đưa chân chạm vào vách đá, mong có thể trèo lên nhưng
vô ích. Tôi lại bị trượt ra, kéo theo đất đá văng xuống dưới và tiếng cành sắp
gẫy kêu lên khô khốc.
Tôi sẽ chết ở đây! Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc
này. Tôi sợ hãi kêu lên
- Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với!
Đáp lại tiếng kêu của tôi là sự im lặng vô vọng. Tiếng mưa đập
vào vách lạnh lùng. Bàn tay tôi sưng tấy lên, những vết xước rỉ máu, chảy dọc
theo khuỷu tay đau rát. Những giọt mưa quái ác càng khiến tay tôi trơn tuột.
Tôi sắp không níu được nữa, bàn tay dần dần lỏng ra. Đúng lúc đó thì vang lên một
giọng nói cứu mạng
- Mau đưa tay đây! – Tôi ngước lên nhìn, ngạc nhiên thấy
Thiên Vũ ở bên trên.
- Nhìn gì nữa, mau lên! – Cậu ấy giục tôi, một tay đang chìa
ra chờ tôi nắm. Tia hy vọng sáng lên trong mắt tôi. Nhưng vừa chạm phải chiếc
mic trên áo cậu ấy, mọi ý nghĩ đều tiêu tan
- Đưa tay đây! – Vũ tiếp tục nói
- Không!
- Cái gì? Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn –
Cậu muốn chết hả?
- Tôi không thể nhận sự giúp đỡ của cậu! Cậu đi đi!
Những ngón tay của tôi đã không trụ được nữa, nhưng tôi vẫn
gắng hết sức mình, hét lên. Vũ cũng từ bên trên gào lại
- Cậu cần chiến thắng đến như vậy sao?
- Đúng thế! Tôi cần chiến thắng! Tôi cần phải chiến thắng! Cậu
có hiểu không?
Hai mắt tôi cứ nhòa đi, những hình ảnh bị nước mưa làm ướt
nhoẹt. Tôi thấy Vũ im lặng. Rồi bất ngờ, cậu giật chiếc mic trên áo, quăng xuống
bên dưới. Tôi ngỡ ngàng
- Sẽ không ai thấy tôi cứu cậu. Cậu sẽ không thua! Mau đưa
tay đây! – nói rồi Vũ lại giơ tay để tôi nắm. Tôi thật sự đã không giữ được nữa.
Tôi từ từ đưa tay ra, rụt dè. Nhưng rồi rắc một tiếng, cành cây gãy vụn, tôi
lao cả người xuống dòng nước xanh thẫm.
Tùm!
Âm thanh dội lên khi tôi vừa rớt xuống. Tôi cảm nhận xung
quanh mình toàn là thứ chất lỏng kì dị. Chúng len lỏi vào tôi, cả một không
gian ngập chìm trong làn nước xanh mỏng. Ngộp thở quá! Tôi cố gắng vùng vẫy
nhưng không có một điểm tựa nào. Thứ chất lỏng như muốn nhấn chìm tôi xuống. Cảm
giác ngạt thở bao trọn lấy tôi. Tôi không vùng vẫy được nữa, thấy người hình
như nhẹ bẫng, cứ chìm dần, chìm dần. Trước khi ngất lịm, tôi thoáng thấy vật gì
lao xuống nước. Rồi tất cả chìm vào bóng tối.
…….
Tách! Tách!
Chất lỏng mát lạnh chảy vào má tôi từng giọt một. Tôi từ từ
mở mắt, khẽ xoay người làm giọt nước trượt dài. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi
là hình ảnh Thiên Vũ, cậu ta ngồi song song với tôi, trước một đống lửa đang
cháy, phát ra những tiếng lách tách của củi khô. Tôi đưa mắt quan sát xung
quanh, nhận thấy mình đang ở trong một cái hang. Nước từ bên ngoài chảy xuống
men theo vách núi. Bên ngoài, mưa không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Tôi dần dần nhớ lại, mình đã giải được chỉ dẫn thứ hai,
nhưng lúc đi tìm Vũ và chỉ dẫn thứ ba thì bị rơi xuống vách núi. Nói như vậy,
Thiên Vũ đã cứu tôi? Chính cậu ta đã cứu tôi?
- Tỉnh rồi sao?
Giọng nói của Vũ làm tôi giật mình, cậu vừa nói, mắt vẫn hướng
về đống lửa. Tôi ngập ngừng
- À…Ừ…
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi không biết Vũ đang nghĩ
gì, cậu ta cứ nhìn chăm chăm vào đống lửa, như thể bị thôi miên, bên cạnh còn
hai viên đá lửa, chắc lấy được sau khi giải mật thư. Nhìn kĩ hơn, tôi phát hiện
ra cậu ta đang hong áo. Chiếc áo sơ mi trắng đã gần khô.
Tôi nhìn lại mình, thấy cả người ướt nhẹp. Áo bó sát người,
khó chịu vô cùng. Gió thổi qua làm tôi run lên, dùng hai tay xoa xoa người cho
đỡ lạnh.
Vũ bất chợt quay sang nhìn tôi và rồi…..làm một động tác mà
tôi không thể hiểu nổi. Tôi trợn mắt, nhìn cậu ta đang….cởi dần các cúc áo.
Cái….cái gì thế này?
- Cậu….cậu làm gì thế?
Không phải cậu ta muốn lợi dụng thời cơ để làm điều bậy bạ
chứ? Không! Không!
Tôi hốt hoảng tìm xung quanh xem có gì phòng thân không, một
tay nắm chặt áo, nuốt nước bọt ừng ực
- Tôi….tôi cấm cậu, không được….
Vũ nhìn tôi, điềm tĩnh nói
- Cậu còn làm gì thế? Còn không mau cởi đồ ra đi!
- Hả?....Hả?
Chẳng lẽ cậu ta….cậu ta….
Bụp!
Chiếc áo trắng của Vũ chùm lên đầu tôi, làm tôi giật mình
ngơ ngác. Quay ra nhìn Thiên Vũ, tôi đỏ mặt, vội vàng quay đi.
Cậu ta lôi một chiếc áo cộc từ trong túi xách, khoác vào.
Thì ra là có mang áo dự phòng. Vũ nói đều đều
- Mau thay đồ rồi qua đây hong, để lâu sẽ bị cảm lạnh!
Sau khi nói những lời trên, cậu ta tự động đứng dậy, bước ra
ngoài.
- Tôi đi kiếm chút gì để ăn!
Tôi chưa kịp nói gì thì Vũ đã đi mất hút. Tôi kéo chiếc áo của
Vũ xuống, mùi hương thoang thoảng tỏa ra rất dễ chịu. Không ngờ có ngày tôi và
Vũ lại rơi vào hoàn cảnh này. Lại còn mặc