Polly po-cket
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327851

Bình chọn: 7.5.00/10/785 lượt.

áo của kẻ tôi ghét nhất nữa. Thật trớ
trêu.

Thay đồ xong, tôi ngồi hong chúng trước lửa, vừa hơ tay, đồng
thời rũ rũ mái tóc ướt của mình. Trên tay tôi có hai miếng dán nhỏ, hình như
lúc tôi chưa tỉnh lại, Vũ đã dán chỗ bị thương lại giúp tôi. Nghĩ lại vài ý
nghĩ không được trong sáng lúc nãy, tôi tự nhiên đỏ mặt.

Vũ quay lại với một đống củi và rất nhiều trái cây. Cậu ngồi
xuống đối diện tôi, chìa ra một quả táo chín đỏ.

- Ăn đi!

Tôi liếc trái táo trên tay, e dè nhìn Vũ

- Cậu biết phân biệt trái độc đấy chứ?

Vũ nhún vai, như thể nói: Không tin thì tùy!

Tôi hơi ngập ngừng nhìn trái táo. Thôi được rồi! Hoàng Thiên
Vũ có phải là kẻ ngốc đâu. Điều sơ đẳng này chắc cũng phải biết. Tôi không do dự
cắn một miếng táo. Vũ lại quay về tiếp tục ngồi sưởi. Lúc này tôi mới nhận ra,
mái tóc ngắn của cậu ấy bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Vài giọt nước chảy xuống
vai và cổ. Hai chúng tôi đều im lặng, chỉ có tiếng lửa lách tách không ngừng.
Tôi nhìn Vũ như bị thôi miên, quên mất cả truyện cảm ơn cậu ta đã cứu mình.

Tôi mệt mỏi dựa đầu vào hai đầu gối. Ngoài kia, mưa vẫn rơi
không ngừng. Cả không gian chìm vào yên lặng.

- Này! – Vũ bất chợt quay về phía tôi nhưng tôi không đáp

- Ngủ rồi sao?

Tôi vẫn tiếp tục im lặng

Vũ không gọi nữa, được một lúc, cậu ta từ từ tiến lại phía
tôi, như một phản xạ, tôi tự nhiên nhắm mắt lại. Thiên Vũ khẽ chạm vào tay tôi

- Này!

Tôi giả vờ đã ngủ say, chỉ nghe tiếng cậu lầm bầm

- Tư thế ngủ khó coi thật!

Tôi thấy cậu đứng dậy, suy nghĩ gì đó. Sau đó lại cúi xuống.
Tôi có cảm giác một bàn tay ôm lấy mình, rồi luồn qua chân, nhấc bổng tôi lên.

Cậu….cậu ta làm cái gì vậy chứ? Muốn lợi dụng sao? Tôi định
vùng vẫy, thì thấy Thiên Vũ đặt tôi xuống một chỗ đất bằng, gối đầu tôi lên chiếc
balo của cậu. Sau đó quay ra ngoài.

Tôi hé mắt, nhìn bóng dáng Thiên Vũ ngồi bên ngọn lửa. Cho đến
khi tôi ngủ thật, hình ảnh ấy vẫn chui cả vào giấc mơ.

…….

Vài tia sáng hiếm hoi lọt vào mắt tôi. Tiếng chim ca ríu rít
ở ngoài nghe thật thanh bình. Khung cảnh đẹp đẽ này? Có phải là mơ không? Tôi mỉm
cười một cách ngớ ngẩn, từ từ mở mắt, khoan khoái hít thở không khí trong lành

Nhưng mà cảm hứng có tốt đến đâu, tôi vừa quay ra, thấy
Hoàng Thiên Vũ là nó lại xẹp lép hết cả. Mới sáng sớm đã ngồi lù lù trước cửa,
tính dọa ma người ta chắc?

Tôi ngồi dậy, vặn vặn mình cho đỡ mỏi. Thiên Vũ không để ý đến
tôi, cậu ta cứ cặm cụi đan đan tết tết cái gì đó. Hình như là định tết dây bằng
cây leo. Cậu ta muốn làm gì vậy chứ?

Tôi chưa kịp thắc mắc thì Vũ đã đứng dậy, kéo căng sợi dây mới
làm, vẻ hài lòng. Liếc thấy tôi đã tỉnh, Vũ chỉ thông báo một câu

- Tôi đi đây!

Đi đâu? Cậu ta muốn đi đâu chứ?

Chỉ dẫn! Đúng rồi, sao tôi lại quên nhỉ. Nhất định là cậu ta
đến nơi mà chỉ dẫn thứ ba chỉ. Không được! Tôi phải lấy được nó trước cậu ta.
Tôi vội vã chạy theo

…..

- Cậu đi theo tôi làm gì? – Thiên Vũ vừa hỏi vừa đưa tay phạt
những lùm cỏ vướng víu sang hai vên để tạo thành lối đi. Ở dưới vách núi này, cỏ
mọc um tùm. Chẳng thấy đường đâu cả. Tôi nhăn mặt vạt đám cỏ vướng víu qua một
bên, lên giọng

- Tôi đi lấy thứ mà Vĩ cần chứ không đi theo cậu!

- Vậy mời đi trước! – Vũ tự dẹp đường rồi nhìn tôi.

- Tôi đi trước hay không là quyền của tôi. Cậu cứ tự do đi
đường của mình, tôi đi đường tôi! – Tôi nguýt dài. Vĩ không nói được gì, lại quay
lên tiếp tục đi. Tôi giả bộ không để ý nhưng vẫn tò tò đi theo.

Bỗng nhiên cậu dừng lại, quay qua nhìn tôi. Tôi bèn quay đi,
giả như tìm phương

hướng.

- Cậu không biết chỉ dẫn thứ ba là gì đúng không? – Vũ vẻ ngạo
mạn nhìn tôi. Trên khuôn mặt tự tin phảng phất ý cười

- Ờ…đúng...vậy..- Tôi miễn cưỡng thừa nhận, song vẫn cố cao
giọng – Nhưng tôi có thể tìm thấy nó mà không cần chỉ dẫn thứ ba!

- Vậy sao? – Vũ chợt mỉm cười, móc trong túi ra một tờ giấy
gấp tư

“Vượt qua vũ điệu mê hồn

Sẽ tìm được câu trả lời cho tất cả”

- Đó chính là chỉ dẫn thứ ba!

Tôi hơi sững ra. Sao cậu ta lại tốt bụng nói cho tôi như vậy?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Vũ nói tiếp

- Tôi nói cho cậu biết, vì dù có giải được, cậu cũng không lấy
được nó đâu!

- Tại….Tại sao hả?

Vũ bất chợt quay đầu, hướng về phía trước. Tôi cũng nhìn
theo. Hai mắt từ từ mở lớn ra….lớn ra….





Ôi chúa ơi! Thánh
Amen! Ala ơi!

Trước mắt tôi, một
xoáy nước vĩ đại đang cuồn cuộn chảy, cuốn mọi thứ rơi vào vòng tròn đồng tâm ở
chính giữa. Sâu hun hút và đen sì. Tôi nhìn mà lạnh toát cả người.

Xoáy nước là vũ điệu
mê hồn ư? Chúa ơi! Cái tên Vĩ đó giấu đâu không giấu, sao lại đặt ở chỗ này chứ?
Tôi vốn đã không biết bơi, rơi xuống nước là chết chắc. Mà với cái xoáy nước
này, có là kiện tướng quốc tế thì cũng bị dìm xác mà thôi. Họa có kẻ nào thần