
bã trở về phòng, tôi lăn ra giường. Cứ tưởng đã thắng chắc vậy rồi! Hoàng Thiên Vũ đúng là không phải con người! Trong phút chốc tôi có cảm giác trời đất tối lại. Chỉ còn một vòng thi nữa. Tôi nhất định…..nhất định phải chiến thắng!
Sau buổi tối hôm đó, uy danh của Hoàng Thiên Vũ càng nổi hơn. Đến đâu cũng thấy nhắc Hoàng Thiên Vũ. Tôi ngồi gặm bánh mì trên ghế đã, nhưng lại bị hai cô bạn khác lớp làm phiền. Họ bàn tán về cuộc đấu giữa tôi và Vũ.
- Con nhỏ đó thật không biết lượng sức mình. Cuối bảng mà dám đấu với Thiên Vũ! – Một người lên tiếng
- Ừ! Chắc cô ta ăn nhầm cái gì!
Hừ! Đáng ghét thật! Có nói xấu người khác thì cũng không nên nói to như vậy chứ! Tôi tức tối gặm nát cái bánh trong tay, vừa gặm vừa tưởng tượng đó là khuôn mặt Hoàng Thiên Vũ. Không ngờ tôi ăn miếng to quá, bị nghẹn. Lập tức ho sặc sụa. Hai cô bạn ngồi bên kia thấy tôi ho, nhìn sang.
- Ơ….chào….chào!
Tôi giơ tay lên cười. Hai người họ nhận ra tôi, vội lủi đứng dậy, bỏ đi chỗ khác. Tôi ngồi một mình trên khoảng sân rộng, tự nhiên cảm thấy rất trống trải. Hình như ở học viện, tôi chỉ có mình Diên Vĩ là bạn. Nhớ lại hồi ở trường cũ, tuy hay bị bắt nạt, nhưng chí ít tôi cũng có rất nhiều bạn bè. Cả hai bà bạn thân nữa. Tuy rằng chúng đôi lúc xấu xa, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với chúng lúc này. Tôi chán nản bỏ bánh mì xuống, lững thững trở về phòng.
Vĩ đã đi từ sáng sớm, nói là chuẩn bị đề thi cho tôi. Bảo tôi cứ an tâm, trận này sẽ đại thắng. Tôi thật sự không thấy tin tưởng lắm. Nhưng cũng đành chờ đợi vậy thôi!
Nhân lúc không có việc gì làm. Tôi quyết định đi dạo một chút. Đúng lúc đang dạo qua vườn hoa phía sau trường thì bắt gặp một người khác đang ngồi ở đó. Cậu ta dựa hẳn người vào ghế, hai mắt nhìn vào khoảng không vô định. Từ đằng sau, tôi chỉ thấy mái tóc ngắn bị gió hất rối tung, nhưng hình như người kia cũng chẳng hề có ý định vuốt lại. Tôi nhìn rất lâu, giống như bị hình ảnh ấy thôi miên, mãi cho đến khi người đó đứng dậy, đút vật trong tay: Một bức ảnh vào túi áo. Tôi mới bất ngờ nhận ra, người đó không ai khác, chính là Hoàng Thiên Vũ. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Hoàng Thiên Vũ chạm phải cái nhìn đầy ngạc nhiên có chút tội lỗi khi bị phát hiện của tôi. Cậu ta yên lặng, sau đó bỏ đi! Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể lí giải nổi hành động và ánh mắt của Vũ ngày hôm ấy. Sau đó tôi mới ước, nếu mình không cố lí giải, có lẽ, cuộc sống của tôi cũng sẽ không thay đổi như vậy!
6.00 sáng chủ nhật
Theo lẽ thông thường, hôm nay là ngày nghỉ của học sinh, mọi người sẽ tranh thủ về nhà hoặc rủ nhau đi chơi bên ngoài. Nhưng tất cả học sinh lại tụ tập ở sân trường, khiến cho vài ánh mắt xa lạ cũng phải tò mò ngó vào một cái rồi mới đành lòng bỏ đi. Vĩ bắt đầu với công việc MC của mình
- Qua hai vòng đấu trước, kết quả bây giờ đang hòa 1-1. Vì vậy nếu ai chiến thắng trong vòng thi thứ 3 này, người đó sẽ giành chiến thắng chung cuộc!
Tôi nhìn Diên Vĩ sau đó lẳng lặng liếc qua Hoàng Thiên Vũ, thấy cậu ta thản nhiên như là sẽ thắng ngay vậy. Tiếng Vĩ tiếp tục vang lên
- Các bạn thân mến! Vòng thi này không chỉ cần đến sự thông minh, bền bỉ và dũng cảm mà còn cần một tinh thần can đảm nữa!
Vòng vo một hồi vẫn chưa vào được vấn đề chính. Mọi người bắt đầu sốt ruột, không ngừng thúc dục
- Mọi người cứ bình tĩnh, vì đây là trận quyết định, không thể sơ sài được!
Cô bạn chợt quay lên phía hội trường, ra hiệu cho đồng nghiệp ở bên dưới máy quay. Bên trên tấm màn phông từ từ hiện lên hình ảnh một khu rừng rậm rạp. Tất cả đều ồ lên ngạc nhiên. Vĩ hào hứng nói vào mic
- Đây chính là…..đề thi thứ 3!
Là một cánh rừng? Tôi vẫn không hiểu Vĩ định làm gì, chờ đợi cậu giải thích
- Các bạn sẽ có chỉ dẫn để đến được cánh rừng đó. Sau đó, hãy vận dụng trí thông minh và khả năng của mình để tìm được điều bí mật ẩn giấu trong khu rừng! Các bạn sẽ có thời gian để chuẩn bị trước khi lên đường. Thời hạn trở về là trước 7.00
sáng mai. Còn nữa, mỗi người sẽ phải tự mình tìm lời giải, không được nhận bất cứ sự giúp đỡ nào, kể cả là từ người còn lại.
Vĩ nói câu này quả thật là thừa rồi. Tôi chắc chắn sẽ không giúp Thiên Vũ, mà thực ra có muốn giúp cũng không có khả năng. Cậu ta thì chắc chắn không bao giờ giúp tôi rồi!
- Còn một điều cuối cùng này! – Vĩ tự nhiên tỏ ra bí hiểm, rồi cầm một vật nhỏ như mic mini, gắn vào áo tôi. Sau đó lại gắn một chiếc tương tự vào áo Hoàng Thiên Vũ, giải thích
- Cái này là máy thu hình mini, sẽ được dẫn trực tiếp đến màn hình đằng kia, để tất cả mọi người đều có thể theo dõi trận đấu. Đồng thời đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi.
Tôi nhìn chiếc máy trước áo mình. Thấy Vĩ quả thật là công phu. Cô bạn hướng về phía màn hình, cao giọng
- Nếu hai người không có gì phản đối, hãy trở về phòng lấy đồ đi! Tôi tuyên bố! Trận đấu chính thức….bắt đầu!
Đồ đạc của tôi không có nhiều, cũng kh