XtGem Forum catalog
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328594

Bình chọn: 10.00/10/859 lượt.

động thể thao. Ở nhà ngủ còn sướng hơn!

Sau đó Vĩ bỗng
nhiên lắc tay tôi, nét mặt chuyển sang nghiêm nghị

- Cậu và Vũ
đang hẹn hò thật đấy à?

Ánh mắt Vĩ
dường như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi phải chột dạ mà quay
đi, cười giả lảng.

- Thật
không thể tin được! – Vĩ thốt lên. Tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao cũng không biết
giải thích như thế nào, cứ để cậu ấy tin vậy lại tốt hơn.

Đúng lúc đó
thì thấy Vũ từ xa đi tới. Cậu ta đi đến chỗ hai chúng tôi, rồi khi tôi và Vĩ
còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì đã kéo tôi đi. Tôi ngoái lại thì chỉ thấy ánh mắt
vô cùng khó hiểu của Vĩ. Đến khi hai chúng tôi đi đến gần kí túc xá, Vũ mới thả
tôi ra mà điềm đạm ra lệnh

- Chuẩn bị
đồ đạc đi!

- Hả? – Tôi
ngơ ngác nhìn Vũ

- Tôi đã
đăng kí tham gia đại hội thể thao rồi! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đoàn đi đến
trường cấp ba Thiên Đức!

Thấy tôi vẫn
còn đứng im, Vũ cau mày. Tôi đành phải thu ánh mắt đang mở to nhìn Vũ, lí nhí
nói

- Được rồi!

Chờ Vũ trở
về kí túc xá nam, tôi mới lên phòng. Lúc còn chưa mở cửa phòng đã thấy bên dưới
cánh cửa có một tờ giấy nhỏ. Tôi tò mò cầm lên, khi mở ra chỉ thấy vỏn vẹn một
dòng chữ khá đậm: “Cùng Hoàng Thiên Vũ tham gia cuộc thi này!”

Tôi giật
mình nhìn quanh, hoàn toàn không có ai! Một suy nghĩ ập đến ngay tức khắc. Là
mũ lưỡi trai! Rốt cuộc anh ta đã bắt đầu rồi!

………………

Đại hội thể
thao giữa các trường không chỉ là dịp để các trường giao lưu mà còn giống như một
hình thức học hỏi giữa các trường. Vì vậy học sinh trong trường có thể đăng kí
tham gia, ngoài những người trong đội thi và đội cổ Vũ. Thiên Vũ thuộc đội thứ
hai, còn tôi, thuộc đội thứ ba. Vĩ không đăng kí tham gia, khi vừa có thông báo
được nghỉ ba ngày tham gia đại hội, cậu đã chuẩn bị đồ đạc về nhà. Tôi cùng Vũ
theo đoàn lên xe của trường. Học sinh đăng kí tham gia lần này khá đông, mà khi
tôi nghe được vài cô bạn bên cạnh bàn tán, mới biết chính là do sự xuất hiện của
Vũ. Trước kia cậu cũng từng tham gia nhưng từ sau lớp 11 thì không còn tham gia
cuộc thi nào nữa. Vì vậy lần này khi Vũ trở lại, tất cả mọi người đều ngạc
nhiên.

Cậu ngồi
trên xe không nói gì, chỉ ngả người ra băng ghế, hai mắt nhắm hờ. Tôi thì nhân
dịp này quan sát bên ngoài. Thỉnh thoảng lại phải cố kìm chế không ồ lên để
tránh làm Vũ thức giấc. Chiếc xe băng qua một đoạn đường khá sóc, cuối cùng dừng
lại trước ngôi trường màu vàng, trên cổng là dòng chữ khá nổi bật được uốn cong
theo hình bán nguyệt: Trường Trung Học Phổ Thông Thiên Đức!




Trường
Thiên Đức nằm tách biệt hẳn với bên ngoài, lại gần một khu rừng nên không khí
luôn trong lành và dễ chịu. Khuôn viên trường không rộng nhưng thoáng mát với
nhiều cây xanh. Thật sự là một trường học lí tưởng. Học sinh trong trường cũng
rất thân thiện, khi chúng tôi vừa tới đã có một đoàn học sinh của trường tới
đón. Bên cạnh cũng có thêm xe của vài trường khác nữa.

Sau khi tập
hợp đầy đủ, chúng tôi được phân về các khu nhà ở dãy B bên trái. Khu nam và khu
nữ cách nhau không xa. Tôi mang hết đồ đạc lỉnh kỉnh đem vào trong phòng. Ở
cùng tôi còn có hai học viên khác ở học viện, cũng trong đội cổ vũ. Họ không để
ý đến tôi mà chỉ mải mê nói về sự kiện lần này, nhất là sự xuất hiện của Vũ. Một
cô bạn tên Oanh cầm bức ảnh trên tay, vừa nói

- Không ngờ
là lần này cậu ấy lại tham gia!

Cô bạn bên
cạnh cũng phấn khích không kém

- Đúng vậy!
Lâu lắm rồi không còn thấy cậu ấy thi đấu! Chắc là tuyệt lắm đây! Trong phút chốc, ánh mắt bọn
họ đều trở nên mơ màng, dường như không ai chú ý tới tôi - kẻ cứ tạm gọi là bạn
gái của Vũ – đang ở bên cạnh. Cho tới khi một trong hai người nhận ra sự xuất
hiện của tôi, mới nhỏ giọng mà đi ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, tôi
đem tất cả đồ đạc ra sắp xếp. Cũng không thể trách bọn họ, tôi và Vũ vốn dĩ
cũng đâu có tình cảm. Cái danh hiệu bạn gái kia chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Tôi
lắc đầu, tiến tới chiếc bàn gần đó. Mắt bỗng liếc thấy bức ảnh mà hai người bạn
kia để lại. Tôi hơi tò mò cầm lên nhìn. Đó là bức ảnh chụp Vũ và những người
khác trong đội tuyển của trường. Cậu ấy đứng ở giữa bức ảnh, tay vừa cầm cúp, vừa
mỉm cười rất rạng rỡ. Trong phút chốc tôi bị nụ cười của Vũ làm cho ngây ra.
Không ngờ, kẻ máu lạnh như Vũ cũng có thể cười tươi đến như thế này. Thật sự
nhìn sao cũng không thấy giống Hoàng Thiên Vũ hiện tại. Từ ngày quen biết Vũ, tôi chưa bao
giờ nhìn thấy cậu ta cười chứ đừng nói là cười tươi như vậy. Đúng lúc này thì
hai người bạn kia quay lại, tôi giật mình đặt tấm hình xuống. Hai người mang
theo túi xách của mình, lúc định quay ra ngoài thì dường như suy nghĩ gì đó, một
người bỗng nhiên quay lại nhìn tôi

- Mai! Mọi
người chuẩn bị tới rừng mưa, cậu có đi cùng không?

- Rừng mưa?

- Ừ!

………….

- Rừng mưa
là tên khu rừng ở gần đây, thực ra cũng không biết tên này có từ đâu nhưng mọi
người đều luôn gọi như vậy. Đây cũng chính là điểm hấp dẫn ở trường cấ