XtGem Forum catalog
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329495

Bình chọn: 7.5.00/10/949 lượt.

ậu.

- Tuyết
Mai! Tôi sẽ bảo vệ cậu!

Giọt nước mắt
chảy dài. Hai lần cậu ấy cõng tôi, hai lần đều là bảo vệ tôi. Tôi áp chặt vào
người Vũ, cảm nhận từng hơi thở của cậu ấy. Tiếng bước chân đuổi theo vẫn bám
riết không ngừng.

Rồi đột
nhiên, Vũ dừng lại. Tôi ngước đôi mắt mờ mờ nhìn về phía trước. Một cảm giác
tuyệt vọng trào lên. Phiá trước là đường cụt. Con đường bị cắt ra, dựng thành một
vách núi cheo leo. Cả hai chúng tôi cùng bất động. Lúc này, sau lưng lại vang
lên tiếng cười

- Chạy nữa
đi! Để xem chúng mày còn có thể chạy đi đâu!

Tôi thấy Vũ
vẫn không động đậy. Tên hình xăm lúc nãy cùng ba tên khác từ từ tiến đến chỗ
tôi. Bỗng nhiên, giọng Vũ vang lên

- Tuyết
Mai! Cậu có sợ không?

Ánh mắt cậu
không nhìn vào tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự cương quyết trong giọng nói. Tôi
nhìn xuống bên dưới. Lắc đầu

- Tôi…
không sợ!

Hai tay tôi
ôm chặt lấy cậu. Lại thoáng mỉm cười. Tiếng gió bên tai trở nên không rõ ràng.
Tôi chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn từ đám bắt cóc. Bở vì thật sự. Tôi….đang
rơi. Hai chúng tôi cùng nhảy xuống bên dưới. Đó là cảm giác chỉ diễn ra trong
chốc lát khi bạn bỗng dưng mất đi điểm tựa và lao xuống một vách núi. Hai mắt
tôi nhắm chặt. Tôi…tôi muốn hét!

-
AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!

Thế nhưng
tiếng hét vừa mới bật ra thì đã “tùm!” một tiếng. Hai chúng tôi như hai con
chim bị trúng đạn lao thẳng xuống mặt nước. Tôi lại một lần nữa đối diện với cảm
giác chìm trong thứ chất lỏng đáng sợ. Cảm giác đau đớn và ngạt thở khiến tôi
chỉ muốn đưa tay cào mạnh vào cổ họng. Cho đến khi gần như mất đi ý thức, thì
có một bàn tay kéo chật lấy tay tôi. Trong giây phút, tôi cảm nhận được có thứ
gì đó khẽ chạm vào môi mình. Chút không khí ít ỏi len lỏi vào phổi.

Gần như là
cả một thế kỉ, tôi được vớt ra khỏi thứ chất lỏng kia. Cả người rũ rượi nằm
trên nền đá. Nước trong miệng từ từ trào ra. Ói được ngụm nước thứ năm. Tôi
cũng chẳng còn sức lực nữa. Đưa ánh mắt lờ đờ nhìn ngắm xung quanh. Tai dần dần
nghe được âm thanh. Là một người đang gọi tôi

- Thiên
Thiên! Thiên Thiên! Tỉnh lại đi Thiên Thiên!

Giọng nói
quen thuộc ấy cứ vang đi vang lại. Tôi mơ hồ lắc đầu. Không phải tôi. Không phải
gọi tôi! Tôi gắng gượng mở mắt. Đã thấy Vũ đang nhìn tôi, trên môi nở ra một nụ
cười hiếm có

- Cậu tỉnh
rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!

- Thiên Vũ!
– Tôi lầm bầm gọi tên cậu. Cả người cậu ấy ướt sũng, nước vẫn còn chảy từ chân
tóc xuống nhỏ giọt, nhưng lại mỉm cười.

Tôi trở người
ngồi dậy, nhận thấy chính mình cũng ướt sũng. Phải rồi, cả hai chúng tôi cùng
nhảy xuống. May mà bên dưới này là hồ nước, nếu không e rằng đã trở thành hai
cái xác khô rồi. Chút ý thức bị mất dần trở lại. Tôi ngước mắt nhìn lên trên,
chỉ thấy vách đá dựng đứng. Không ngờ…..không ngờ hai chúng tôi đã nhảy từ nơi
cao như vậy xuống. Đúng là, sợ chết đi được. Vũ ngả người ra một vách đá phía
sau, khẽ nhắm hai mắt lại. Có lẽ là tại vì lúc nãy cậu ấy cõng tôi, lại còn bị
rơi xuống nước, cũng may là chưa bị tôi đè chết. Xem ra kiếp trước đã tích
không ít công đức. Tôi cũng bắt chước cậu ngả ra sau. Nhớ lại cảnh lúc nãy,
đúng là có chút xấu hổ. Gì chứ? Sao tôi lại nói mấy lời sến súa như vậy với cậu
ta được nhỉ? Cái gì mà cậu chạy một mình đi. Cái gì mà tôi không sợ. Thực ra là
sợ muốn bay tim ra ngoài. Suýt nữa đã trở thành cô hồn dạ quỷ rồi.

Chung quy
thì, việc này cũng không phải lỗi do tôi. Rõ ràng người họ muốn là Vũ. Thế
nhưng tại sao tôi lại bị bắt? Bọn người bắt Vũ và mũ lưỡi trai có can hệ gì tới
nhau? Tại sao khi tôi đang đi tìm anh ta thì bị bắt đi? Chẳng lẽ lại có sự
trùng hợp tới như vậy? Tôi quay ra nhìn Vũ. Lúc bị bắt vì tình thế không cho
phép nên mới không hỏi. giờ tôi phải tìm hiểu cho ra lẽ. Tôi lay cậu.

- Thiên Vũ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi và cậu lại bị bắt?

Vũ khẽ mở mắt,
vừa nói

- Chuyện
này….

- Tuyết
Mai! Tuyết Mai! – Tiếng gọi của ai đó cắt ngang lời cậu. khi tôi và Vũ nhìn về
phía phát ra tiếng nói, thì đã thấy một bóng người lao tới. Ôm tôi chặt đến ngẹt
thở

- Cuối cùng
cũng tìm thấy em rồi! Em có biết anh lo lắng cho em thế nào không? Em có sao
không? Có bị thương không?

- Tôi….Tôi
không sao! – Tôi hơi giật mình trước biểu hiện thái quá của Nhân. Vừa cố gắng
tách anh ta ra khỏi mình, vừa thắc mắc – Nhưng sao anh lại ở đây?

Nhân buông
tôi ra. Ánh mắt lướt qua Vũ. Từ tốn nói

- Chuyện
này để về nhà rồi nói!




Kí túc xá

Hiện tại tôi đang ngồi yên trên giường, một chân đặt lên để
Nhân nắn nắn. Mùi dầu xộc vào mũi hơi khó chịu. Thình thoảng bị vặn một cái,
tôi lại khẽ nhăn mặt. Thế nhưng vẫn ngồi yên để anh xoa.

- Thế nào? Đã đỡ hơn chưa? – Nhân nhẹ nhàng kéo chân tôi, hỏi

Tôi hơi gật gật. Ngắm nghía cái chân đã nổi lên một cục bầm
của mình.

– Đỡ hơn rồi! Nhưng…. tại sao anh lại tới đó?

Tôi giương cặp mắt nghi hoặc nhìn anh. Ánh mắt Nhân đảo q