XtGem Forum catalog
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329361

Bình chọn: 9.00/10/936 lượt.

khó trả lời như vậy? Làm như đang hỏi tôi thích ăn thịt băm hay xúc
xích không bằng. Đúng lúc này thì Nhân tự nhiên bật dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi
mà nói

- Nếu em muốn anh thắng, anh nhất định sẽ mang về cho em! Chỉ
cần là điều em muốn!

Cánh tay anh ghì chặt lấy vai tôi, mỉm cười. Tự nhiên tôi có
một cảm giác rất lạ không thể lí giải nổi.

………………..

Cuôi tháng 2. Kì thi cuối cùng cũng đến. Đây là kì thi tháng
trước khi tốt nghiệp. Tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó
đã gần một năm. Cả phòng thi im phăng phắc, sột soạt tiếng bút viết trên nền giấy
trắng. Liếc qua năm câu hỏi, tôi có chút tự mãn mỉm cười. Thời gian chăm chỉ t
trong thư viện cũng xem như không uổng phí. Tôi giải trúng hết. Chắc chắn lần
này kết quả sẽ qua mức trung bình.

Tôi an nhàn ngồi đợi ngày công bố điểm. Sau một tuần lễ, cuối
cùng tờ giấy được mong chờ kia cũng xuất hiện. Khi tôi đến xem, đã có rất nhiều
người vây kín lấy bảng tin. Khó khăn lắm mới chen được một chỗ vào. Theo phản xạ,
tôi liếc từ dưới lên. Khi đôi mắt chạm tới con sốt 90, tôi suýt hét lên. Không
tệ chút nào! Ít nhất thì Vĩ sẽ không thể gọi tôi là 299 nữa. Tôi quay ra tìm
người đã giành được vị trí đầu bảng. Nhưng cả tôi và những người xung quanh đều
ngỡ ngàng

- Sao…..sao lại thế được?

Một giọng nói kinh ngạc thốt lên. Trên khung giấy trắng kia
đang in đậm dòng chữ.

1: Hoàng Thiên Vũ và Trương Văn Nhân!

Hai người cùng xếp thứ nhất? Đúng là chuyện chưa từng xảy ra
và có lẽ cũng không bao giờ xảy ra. Như vậy là sao? Hai người hòa nhau ư?




- Như vậy là sao? Sao lại cùng ở vị trí số 1?

- Phải đó! Vậy là ai thắng?

Những lời bàn tán không ngừng trên con đường tôi đến lớp. Kết
quả được dán ở bảng tin dường như không thỏa mãn được đám học viên nhiều chuyện,
thậm chí còn phản tác dụng, làm sự việc ngày càng rắc rối.

Vẫn là người bình thản nhất, Vũ ngồi yên lặng ở vị trí của
mình. Chăm chú đọc một cuốn sách ngoại văn mà tôi chẳng thể nào dịch được. Đôi
khi sự bình thản quá đáng của cậu làm người ta phát bực. Tôi ngó nghiêng một hồi,
vẫn chưa thấy nhân vật gây chú ý thứ hai xuất hiện. Có một chút cảm giác là lạ.
Bình thường Nhân đi học rất sớm, khi tôi đến lớp là đã thấy khuôn mặt toe toét
của anh ta rồi.

Tôi tự gõ vào đầu mình, nhiều chuyện làm gì chứ. Suy cho
cùng, hai người họ có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa thì cũng chẳng
liên quan đến tôi. Nghĩ vậy, tôi lại cúi xuống giải nốt mấy bài tập khô khan.

Chuông vào học reo lên, Nhân từ đâu bỗng lù lù xuất hiện.
Nhưng hôm nay anh ta không đi một mình, mà còn kéo theo cả đống học viên rồng rắn
đằng sau. Ngay khi tôi chưa kịp hiểu anh ta định làm gì thì Nhân đã tiến đến chỗ
Vũ, trên khuôn mặt nở một nụ cười. Mà mỗi lần anh ta cười như thế, thường sẽ chẳng
có chuyện gì hay ho.

Đúng như dự đoán, tôi và mọi người cùng ngỡ ngàng nhìn lá
thư màu đỏ được anh rút ra, đặt lên bàn Vũ: Thư khiêu chiến!

Ánh mắt thách thức của anh chiếu vào Vũ. Giọng nói lại có
chút bỡn cợt, như thể đang định mời cậu… đi ăn chè.

- Xưa nay một núi không thể có hai hổ, nếu cậu dám nhận lời
khiêu chiến của tôi thì hãy bóc nó ra!

Cả căn phòng nín lặng. Vũ chậm chạp đưa ánh mắt từ cuốn sách
dày cộp sang lá thư trên bàn, lại nhìn Nhân. Tât thảy mọi người trong phòng đều
hồi hộp chờ kết quả. Tôi lại nghe rõ tiếng nói trong tim đang gào lên: Đừng
bóc! Đừng bóc!

Nhân vẫn nhìn Vũ chờ đợi. Cánh tay cậu miết miết cuốn sách.
Rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, Vũ giật lá thư khỏi bàn, kẹp nó vào
chỗ đang đọc dở. Sau đó đóng sách lại. Căn phòng đang yên lặng bỗng vang lên tiếng
cười của Nhân

- Tốt lắm! Tôi là người khiêu chiến, vì vậy sẽ ra đề, cậu
không phản đối chứ?

- Không! – Vũ đáp không chút do dự

Nhân mỉm cười thích thú

- Được! vậy tôi sẽ nói luôn! Đề thi chính là “xà động”!

Không gian xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng. Hai
chữ “xà động” dường như làm tất cả mọi người ngây ra. Riêng tôi vẫn ngơ ngác
không hiểu. Ánh mắt Vũ chẳng hề dao động, vẫn bình thản nói một tiếng

- Được!

Nhân dường như tính toán trước được phản ứng của cậu, trên
môi khẽ nở nụ cười

- Mỗi người có thể dẫn cùng một người khác tham gia? Cậu
không phản đối chứ?

Vũ im lặng thay cho sự thừa nhận. Nhân lại quay sang tôi.
Khiến cho ánh mắt mọi người trong chốc lát bỗng đổ dồn về phía tôi. Anh vẫn nói
đều đều

- Người tôi chọn….là Tuyết Mai!

Cái…cái gì chứ? Tôi dùng cặp mắt không thể ngạc nhiên hơn để
nhìn Nhân. Cái tên biến thái này. Sao lần nào cũng tự động lôi tôi vào cuộc vậy???
Còn không thèm hỏi xem tôi có đồng ý hay không. Tệ nhất là Thiên Vũ cũng chẳng
tỏ ý phản đối

- Tôi không cần ai cả, một mình là đủ rồi!

- Được thôi! Nhưng nếu có thua cũng đừng trách chúng tôi ỷ
đông hiếp yếu nhé! – Nhân quay sang nháy mắt nhìn tôi

- Cứ quyết định vậy đi!