
ua
một vòng, trên miệng nở nụ cười không đổi
- Có gì đâu! Sau khi em bỏ đi, anh đứng chờ một lúc mà vẫn
chưa thấy em quay lại. Cứ tưởng em về kí túc xá, nhưng khi hỏi Vĩ thì cô ấy nói
em chưa về. Thế là anh dùng máy định vị trên điện thoại của em để tìm em!
- À…thì ra…- Tôi đang gật gù thì chợt trợn trừng mắt. Kinh
ngạc nhìn Nhân – Anh nói cái gì? Anh nói lại xem nào? Anh cài cái gì vào điện
thoại của tôi?
- Thiết bị định vị! – Nhân bình thản trả lời
- Anh….anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi? – Mắt
tôi càng mở lớn hơn nữa. Gì chứ? Anh ta cài vào lúc nào mà tôi không biết. Như
vậy chẳng phải là từ trước đến nay tôi ở đâu, anh ta đều biết rõ hay sao? Tên
quái đản này. Tôi phẫn nộ hét lên
- Anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi để làm gì
hả? Anh muốn giở trò gì?
Trước sự phẫn nộ của tôi, Nhân chỉ cười xua xua tay
- Em bình tĩnh lại đi! Anh cũng đâu có ý xấu. Anh làm như vậy
là muốn bảo vệ em thôi. Như hôm nay chẳng hạn, nếu không có nó, anh làm sao tìm
được em?
- Anh lập tức tháo nó ra! – Tôi cảnh cáo nhìn anh. Sau đó
quay ngang ngược tìm điện thoại. Nhưng nó hiện tại đã biến mất. Có lẽ là sau
khi tôi bị bắt, bọn bắt cóc đã vứt điện thoại đi mất. Nhân thấy vậy cũng nói
- Em đừng tìm nữa. Lúc anh tìm đến nơi thì thấy điện thoại của
em bị vứt ở gần cái nhà kho đó. Anh lo lắng nên tự chạy đi tìm em. May mà cuối
cùng cũng tìm thấy! – Nói xong, lại nở một nụ cười. Nét mặt tôi vẫn còn cau có.
Nói thực thì tôi không thích bị người ta kiểm soát. Đã vậy lại còn bí mật cài
không cho tôi biết. Tôi cố gắng làm ánh mắt hung dữ nhất nhìn Nhân cảnh cáo
- Lần sau mà anh còn dám làm như vậy. Tôi sẽ…..
Câu nói của tôi bị bỏ lửng. Vì trước khi tôi kịp nói, Nhân
đã ôm chặt tôi vào lòng. Một cảm giác ấm áp chạy dọc làm tôi hơi ngỡ ngàng. Giọng
anh nhẹ nhàng vang lên
- Lần sau đừng làm anh lo lắng như vậy nhé! Anh không thể để
mất em lần nữa đâu!Tuyết Mai! Hứa với anh nhé!
Cả người tôi đông cứng lại. Trong vòng tay anh, tôi cảm nhận
được thứ hơi ấm quen thuộc mà dường như đã đánh mất lâu lắm. Cảm giác ấy xâm
chiếm, khiến tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi yên, cho đến khi nhận ra hoàn cảnh bất
thường hiện tại. Anh ta đang – ôm – tôi. Cái tên biến thái này. Muốn lợi dụng
sao?
Tôi dùng hết sức đẩy mạnh Nhân sang một bên, khiến đầu anh
thiếu chút là cụng vào thành giường. Nhân xoa xoa trán, vẻ mặt nhăn nhó đến tội
nghiệp, trách móc
- Em thật là hung dữ! Ngày trước mẹ không nói em phải…. –
Nói đến đây anh bỗng dưng im bặt. Trên khuôn mặt vụt lên một biểu cảm khác lạ.
Tôi hơi cúi đầu, tự nhiên cười nhẹ
- Tôi là trẻ mồ côi. Làm gì có mẹ chứ?
- Anh xin lỗi!
Tôi lại cười. Thực ra mỗi lần nhắc đến mẹ. tôi luôn nghĩ.
Không biết mẹ tôi như thế nào? Mẹ tôi có xinh đẹp không? Mẹ có từng ôm tôi vào
lòng không? Những lúc ấy tôi chỉ thèm khát có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình,
nhẹ nhàng gọi tên tôi: Tuyết Mai! Tuyết Mai! Thế nhưng, đó có lẽ chỉ là một giấc
mơ mà thôi. Tôi bất giác lại thở dài. Xua tay
- Không có gì đâu! Thôi anh về đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!
Nhân im lặng, đưa tay thu hết đồ đạc vào trong chiếc hộp nhỏ.
Hình như định nói thêm điều gì đó, song lại quay người, vẫy tay ra hiệu: “anh về
phòng!”.
Sáng
Tôi mệt mỏi vươn người, cái chân sau một đêm bôi thuốc và
tĩnh dưỡng đã khá hơn. Nghĩ lại chuyện hôm qua, cảm giác bất an vẫn phảng phất.
Tôi chợt nhớ tới Vũ. Sau khi Nhân đến, anh đưa tôi về kí túc xá, Vũ cũng trở về
nhà. Không biết cậu ấy thế nào rồi. Nghĩ vậy, tôi mau chóng làm vệ sinh cá
nhân, ôm cặp xách rồi tới lớp. Tranh thủ vừa đi vừa gặm cái bánh mì mua dở. Vĩ
thì đi đâu từ tối qua vẫn chưa về. Tôi ngủ say nên cũng không để ý.
Sân trường vẫn yên lặng như mọi ngày. Phải nói là học sinh ở
đây ý thức một cách quá đáng. Không ồn ào như trường cũ của tôi. Xốc lại cặp
xách, tôi dảo bước nhanh hơn. Bóng dáng mảnh khảnh của Vũ lọt vào tầm mắt. Tôi
vội vàng chạy tới, vừa định lên tiếng gọi thì đã thấy Vũ cùng một người đàn ông
lạ mặt tiến vào một góc khuất. Qua ánh mắt, chỉ thấy họ đang trao đổi điều gì
đó. Nét mặt Vũ hơi cau lại, có vẻ là chuyện quan trọng.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi núp ngay vào bức tường gần
đó. Trong lòng không ngừng giằng xé giữa cảm giác tội lỗi và trí tò mò. Mà
trong những trường hợp thê này, phần thắng thường nghiêng về vế thứ hai. Tôi tự
tìm cho mình một lí do, sau đó chăm chú lắng nghe. Người đàn ông luống tuổi lên
tiếng trước
- Nhà hàng bên kia đã đóng cửa, có vẻ bắt cóc không thành
công nên chúng đã trốn luôn rồi. Nhưng cậu chủ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ
tìm thấy kẻ chủ mưu!
- Được! Tôi giao việc này cho ông!
- Tôi biết rồi!
Người đàn ông trao cho Vũ vật gì đó, tôi bị cành cây che khuất
nên nhìn không rõ. Khi cố rướn người lên thì Vũ đã đút nó vào cặp. Trong lòng
tôi càng tò mò. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, não bộ từ từ lắp ghép lại những gì hai
ngư