pacman, rainbows, and roller s
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329311

Bình chọn: 9.00/10/931 lượt.

n yên lặng
đến kì dị, Nhân đột ngột lên tiếng

- Không phải em nói sẽ không đến sao?

Tôi ngừng việc quan sát, nhưng không nhìn anh

- Tôi nói thế hồi nào?

- Vậy coi như chưa nói đi! – Nhân cười – Nhưng anh rất vui
vì em đã đến!

Vui cái đầu anh ý. Không dưng thì chọn cái nơi kinh dị này
mà đâm đầu vào. Anh ta đúng là không bình thường. Tôi lẩm bẩm mắng Nhân trong đầu.
Nhưng chợt nhớ ra. Nói thế cũng không phải, tôi theo anh ta vào đây, chẳng phải
đầu óc cũng không bình thường sao? Mắng người lại thành ra tự mắng mình. Tôi
nhăn nhó cười khổ. Tự nhiên nhớ tới một thắc mắc từ rất lâu, bèn mang ra hỏi
anh

- Mọi người bảo anh du học trở về, sau đó còn lập công ti
riêng, vậy sao anh còn muốn học nốt chương trình bảo lưu chứ? Anh đâu cần phải
làm thế?

- Vì một người! – Nhân chậm dãi lên tiếng

- Ai?

- Em!

Tôi suýt sặc vì câu nói của anh. Hai mắt trợn tròn. Đùa ư?
Tôi và anh ta không quen biết nhau. Hà cớ gì mà vì tôi chứ? Chẳng lẽ là cái lần
đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở bữa tiệc của Thiên Vũ? Nhưng lúc ấy anh ta làm
sao biết tôi là ai. Thấy tôi chìm đắm trong nỗi ngạc nhiên, Nhân bống nhiên cười
lớn

- Ha ha! Đùa đấy! Em nghĩ anh vì em thật hả? Ngốc quá!

Tôi đỏ bừng mặt, ném cho Nhân cái nhìn nảy lửa. Cái tội tin
người quá đáng không thể nào bỏ được. Chẳng trách Vĩ luôn bảo tôi dễ lừa. Nhân
thấy tôi tức giận lại cười cười

- Em đừng giận! Anh chỉ muốn thoải mái một chút thôi! Việc
anh quay lại trường là có lí do của riêng mình. Sớm muộn gì em cũng biết thôi!

Anh ta tiến lên trước, sau khi bỏ lại cho tôi một câu nói đầy
ẩn ý. Tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm tới chuyện của anh ta. Nói chuyện với
con người này, không bị chọc tức chết đúng là lạ.

Hai chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, hành lang càng lúc
càng hẹp. Hơi lạnh tỏa ra từ những phiến đá trên tường thấm qua cả lớp áo mỏng
manh của tôi, khiến tôi khẽ rùng mình. Con đường phía trước sâu hun hút, tưởng
chừng như không có đường. Nếu không phải có Nhân đi cùng, e là tôi đã bị lạc,
chỉ còn nước ngồi khóc cho đến khi thành cái xác khô mà thôi. Nghĩ đến đây tôi
thoáng run sợ, vội vã bước nhanh hơn cho kịp bước chân của anh.

Thực ra tôi và anh gặp nhau cũng rất nhiều, nhưng tôi chưa
bao giờ để ý kĩ Nhân cả. Chỉ khi bước bên cạnh anh trong hành lang có chút đáng
sợ, tôi mới nhận ra Nhân thật ra cũng rất cao lớn, bóng dáng của anh dường như
che bớt nỗi sợ hãi trong tôi. Con người này....cũng đâu có đáng ghét lắm!

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Nhân đột ngột dừng lại làm tôi mất đà,
suýt đâm sầm vào anh. Tôi loi choi nhìn về phía trước, mới phát hiện chúng tôi
đang đứng giữa ngã ba. Còn đang mải tính toán xem nên chọn lối nào cho phải, Nhân
đã lấy tay quệt lên tường, nơi những hạt nước nhỏ xíu không biết từ đâu đang chảy
xuống tóc tách. Anh ta đưa tay về phía trước, sau đó điềm đạm giải thích

- Chỗ này có gió thổi, chắc gần cửa ra. Chúng ta đang cần đi
vào, vậy đi đường này!

Nói xong Nhân chủ động bước tới con đường vừa mới chọn, tôi
chẳng có thời gian ngạc nhiên hay ngưỡng mộ, lại vội vã chạy theo anh.

Không gian xung quanh có tối đi chút ít, ngã rẽ ngày càng
nhiều. Nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng con rắn nào. Chẳng lẽ truyền
thuyết không có thật. Cái hang này đến một cái xác rắn cũng không có, nói gì đến
rắn thật. Tôi bắt đầu có chút hoài nghi về truyền thuyết. Chắc là do mấy người
rảnh rỗi nhiều chuyện thêu dệt nên mà thôi. Nhớ lại lúc đầu, lại hơi xấu hổ vì
sự nhát gan của mình. Thế là tôi hùng hổ tiến lên trước. Nhưng vừa bước được một
bước chân, thì chân tôi đã dẫm phải viên gạch lớn. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét
của Nhân

- Cẩn thận!

Chỉ có thể trách vận tốc của âm thanh không thể nhanh bằng
cái bao 45 cân bị rơi xuống đất. Khi hai chữ “cẩn thận” kia đến được tai tôi,
thì cả thân hình tôi đã nặng nề tiếp đất một cách không an toàn. Tôi chỉ nghe
thấy một tiếng “cạch” ngắn gọn. Sau đó xung quanh tràn ngập bóng tối. Tôi xoa
xoa cái chân suýt thì trẹo của mình. khập khiễng đứng dậy. Điều tôi nhận thức
được hiện tại là tôi vừa bị rơi xuống một căn phòng khác, mà nguyên nhân là do
tôi đã dẫm phải viên gạch kia. Thì ra trong này còn có cả bẫy nữa. Chỉ trách
tôi quá chủ quan, không suy nghĩ cẩn thận.

Tôi nhìn lên trên trần, chỉ là một khoảng không tối thui.
Tim đập thình thịch, tôi cố không sợ hãi, gọi to

- Văn Nhân! Anh có ở đó không?

Xung quanh im ắng không một tiếng đáp trả. Lòng bàn tay tôi
lạnh toát, giọng nói đã có chút run rẩy

- Văn Nhân! Anh có nghe thấy tôi nói không? Văn Nhân!

Đáp lại vẫn là sự im ắng, nhưng khi tôi lắng nghe kĩ hơn, lại
thấy có tiếng chuyển động rất nhẹ. Dường như tiếng bò trườn của một sinh vật bò
sát. Da gà theo từng đợt dần dần nổi lên. Trong căn phòng kín mít không có gió
nhưng tôi lại thấy lạnh , mồ hôi chảy dọc sống lưng. Trong không khí hơi ẩm ướt,
tôi thấy tim mình đập mạnh theo từng tiếng “phì, ph