
bông màu trắng rất to, có khi phải bằng người cô ấy chứ?
Cô ôm nó ra, woa, đẹp
thật!
Mọi người vỗ tay hưởng
ứng nhiệt tình. Trân Trân vỗ tay nói lớn:
- Nào mấy nhóc, mỗi người phụ chị một việc nhé.
Cô quay sang Dương Lạp:
- Bà đi lên phòng tui có chuyện muốn nói.
Dương Lạp hơi ngạc nhiên
nhưng cũng lên theo Trân Trân.
“ Cạch”
Cô bạn đóng kín cửa, kéo
rèm và ngồi lên giường, đối diện với Dương Lạp, cầm chặt tay cô:
- Này bà!
- Sao hả?- Dương Lạp tròn mắt.
- Chúc mừng sinh nhật nhé!
- Oài, cái này bà chúc nhiều rồi mà.
- Không phải, mà là năm nay bà thực sự lớn rồi, tui
lại càng lo cho bà hơn.
Dương Lạp mắt rưng rưng,
bỗng nhiên cô thấy thương Tiểu Trân quá, cô ấy lúc nào cũng nghĩ cho cô cả.
- Mình biết rồi mà!
Trân Trân ôm chầm lấy cô:
- Mãi là bạn tốt đấy nhé.
- Mà quà của bà đây.- Trân Trân lấy từ trong túi áo ra
một chiếc hộp nhỏ làm bằng vải nhung, rất đẹp, đặt vào tay Dương Lạp kèm theo
một nụ cười. Cô mở ra xem.
- Kẹp tóc?
Một chiếc kẹp tóc đính
hạt rất lung linh, lại rất nhỏ nhắn, trông dễ thương hết sức. Dương Lạp cảm
kích ôm chầm lấy bạn cảm ơn rối rít.
- Tui chả có gì nhiều, chỉ có chiếc kẹp này tui thấy
rất hợp với bà nên mua tặng bà luôn. Cũng không đắt lắm đâu.
Chiếc kẹp tóc giống như
minh chứng cho tình bạn của hai người vậy.
Dưới nhà có tiếng gọi
lớn:
- Chị Lạp, chị Trân, xong rồi ạ.
Hai người chạy xuống, một
bàn thức ăn ê chề bày ra, đủ các món sơn hào hải vị, Dương Lạp trố mắt ngạc
nhiên:
- Gì thế này? Tất cả là do các em làm à?
Lũ nhóc được dịp vênh
váo:
- Tất nhiên rồi, không tụi em thì ai vào đây nữa?
Cô cốc đầu cho mỗi đứa
một cái, rồi cả bọn cùng bật cười.
Ngày hôm nay, trời trong
không một gợn mây, không một gợn gió, không một gợn nắng, yên ả một cách lạ.
Chỉ có một thứ không yên chút nào, vẫn đang có những cơn gió lạnh thổi buốt giá
trong tâm can người ấy. Nhất định mùa đông năm nay Nhị Hà sẽ có tuyết rơi,
Dương Lạp thích nhất là tuyết, vì nó trắng, vì nó tinh khiết và không bị vấy
bẩn bởi bất cứ thứ gì.
Cô thấy người khó chịu,
“lại ” mệt nữa rồi. Cô nhìn mọi người trước mặt nhạt dần, những tiếng nói,
tiếng cười cùng như vang vô hồn bền tai, đau đầu quá, choáng váng quá! Mờ dần,
tất cả mờ dần...và...
“ Rầm”
Dương Lạp ngã ra đất khi
vừa ôm chai rượu sam- panh.
Tiếng nhốn nháo hốt hoảng
của mọi người trôi dần vào ý thức cô. Mọi thứ trở nên trắng xóa, trắng như
tuyết, không còn thấy gì nữa...
.......
Tiếng xe hơi phanh kít
trước cửa nhà, bóng dáng bé nhỏ của Lục Trúc đang vội vã chạy ra, Hoàng Hiểu
Vương đứng đó, mỉm cười dịu dàng. Lục Trúc để xõa mái tóc ngắn, mặc chiếc váy
dài đến đầu gối màu xanh nhạt. Cô thở dốc:
- Xin lỗi, tôi đến muộn.
Hoàng Hiểu Vương mỉm cười
lấy tay xoa đầu cô:
- Không sao đâu nhóc con, anh cũng mới đến mà.
Cô ngoan ngoãn như một cô
bé mới lên ba vậy, để cậu ôm ghì vào lòng:
- Từ giờ em không được rời xa anh nữa nhé! Có em ngày
hôm nay là hạnh phúc lắm rồi.
Lục Trúc không nói gì, cô
chỉ thấy lòng rất ấm áp, cô ngước mặt, cặp mắt long lanh:
- Đi bộ nhé.
Hoàng Hiểu Vương giật bắn
mình, cậu sửng sốt:
- Đi bộ á? Chứ không phải chúng ta sẽ đi xe dạo quanh
thành phố à?
- Thôi nào, đi bộ đến gần đây có một bờ biển đẹp lắm.
Cậu hơi ngại, ăn mặc bảnh
bao thế này mà lại phải đi bộ sao? Mà nhìn cái bộ mặt đang năn nỉ của cô ấy
kia, cậu không sao từ chối được, nền đành gật đầu đồng ý.
Họ đi bộ, lần thứ hai
trong đời Hoàng Hiểu Vương phải đi bộ. Mà đi bộ cũng có cái thú vị của nó ấy
chứ, cậu được ngắm nhìn Lục Trúc kĩ hơn, đôi mắt của cô ấy đang hướng về phía
trước, hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi thon cao cùng đôi môi hồng nhỏ
nhắn. Cậu lại đỏ mặt, cô ngạc nhiên quay ra nhìn cậu khó hiểu:
- Sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm thế?
Hoàng Hiểu Vương chỉ cười
đáp lại cô. Cô ấy đáng yêu như một thiên thần vậy. Ráng chiều đã phủ nhè nhẹ.
Một màu tà tà của mùa đông Nhị Hà.
Biển với những làn sóng
xô bờ đẩy những hạt cát trắng tinh lên bờ, Lục Trúc sung sướng chạy ra nghịch
nước, cô bỏ đôi guốc gò bó trên bờ, nhấc váy chạy ra mép biển, tung tăng nghịch
những cơn sóng xô đến, gấu váy bị nước bắn ướt, mái tóc cũng đọng lại những hạt
nước li ti, cô cười rạng rỡ, dang tay về phía cậu:
- Lại đây, vui lắm.
Hoàng Hiểu Vương lắc đầu,
cậu thấy trò này quá trẻ con. Bỗng một đợt sóng lớn xô đến, trùm lên cả người
của Lục Trúc như muốn nuốt chửng cô vậy. Cậu hốt hoảng, cởi bỏ chiếc áo khoác,
chạy nhanh hết sức có thể về phía cô, nước biển bỗng chốc lạnh buốt, cậu đỡ
người cô đứng dậy, ướt cả rồi, nước chảy tóc tách từ tóc xuống cả người. Nhưng
cô vẫn mỉm cười nhìn cậu:
- A mát thật đấy.
Cậu ôm chầm lấy cô