pacman, rainbows, and roller s
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325724

Bình chọn: 9.5.00/10/572 lượt.

ng
cài bẫy cậu.

Ba cô muốn lăn ra đây
cười cái bộ dạng của cậu ngay lập tức nhưng đành cố nhịn. Tiểu Lục đưa
Hoàng Hiểu Vương cốc nước lọc:

- Đây, cậu uống tạm đi, không cần đến mức phải nước
cam ép đâu.

Cảm thấy lòng tự trọng bị
tổn thương khủng khiếp trước người con gái mình yêu, cậu hét toáng lên:

- Tên Hạ Lực đâu?

Từ đâu trong gian nhà ăn
đông nghẹt người, một tên trông có vẻ nhỏ thó, dúm dó một góc, giọng run như
cầy sấy:

- Đại ca...cho gọi...em?

- Mày ra ngoài mua cho anh ba li nước cam về đây.- Cậu
hất hàm với Hạ Lực.

- Nhưng...nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả? Anh nói thì nghe, tiền đây,
đi mua ngay đi.

Hạ Lực sợ hãi cầm tiền
rồi bay thật nhanh ra khỏi trường Hòa Diện. Dương Lạp bực dọc, bỏ đũa xuống,
không ăn nữa, cô trực bỏ về lớp. Hoàng Hiểu Vương vội giữ lại, ngạc nhiên:

- Em sao thế?

- Anh học ở đâu cái tính bắt nạt kẻ yếu như vậy? Em
không thích.

Cô giằng tay bỏ đi, Lục
Trúc cũng đứng dậy, đi lướt qua cậu:

- Cậu tự uống một mình đi.

- Ơ...em...?

- Chào cậu!- Trân Trân cũng bỏ đi luôn.

Cuối cùng còn một mình
Hoàng Hiểu Vương đứng trơ trọi, đơ ra như đá, mặt nghệt ra: “ Vậy là mình phải
uống hết ba suất nước cam ư?”

Một lúc sau, Hạ Lực chạy
hộc tốc về, người nhễ nhại mồ hôi, bộ dạng tàn tạ, thở không ra hơi đưa ra ba
cốc nước cam:

- Đây ạ...đại ca...đây là tiền thối ạ...

Hoàng Hiểu Vương bất chợt
nhói, “ Sao mình lại độc ác thế nhỉ?”, cậu giật lại cái túi nước, đưa một cốc
cho Hạ Lực:

- Đây cậu uống đi cho lại sức...

Hạ Lực nhìn cậu cảm động
hết sức, mắt rưng rưng:

- Đại ca...cho em thật...sao ạ?

Hoàng Hiểu Vương quay
người bỏ đi, Hạ Lực đứng lại đó, tim rung động: “ Đại ca thật tuyệt vời.”

Đứng trước cửa lớp 11B,
cậu dáo dác tìm Lục Trúc: “ Cô ấy đâu nhỉ?”

Thấy cô đang ngồi làm gì
đó trên bàn, cậu liền đi lại:

- Em đang làm gì vậy?

Lớp 11B nhìn cậu như nhìn
người ngoài hành tinh. “ Gã đó vô duyên quá, ngày nào cũng vào lớp mình.” “
Thằng đó bị sao thế? fan của Tiểu Lục à?” “ Gã khùng, như thằng bị bệnh...”

Họ bàn tán sôi nổi về
cậu. Lục Trúc không thèm nhìn:

- Sao vậy? Cậu chưa đi uống nước cam à?

Lục Trúc giận rồi, trông
lại càng đáng yêu, cậu xoa đầu cô, đặt lên bàn cốc nước cam, rồi gục đầu xuống
bàn đối diện với cô:

- Uống đi bé con của anh...

Không hiểu sao tim Lục
Trúc đập thình thịch, cô quay mặt đi:

- Tôi không uống đâu.

- Em đừng giận nữa mà, anh biết lỗi rồi, anh đưa Hạ
Lực uống một cốc rồi mà.

Cậu làm bộ mặt hối lỗi,
hai con mắt long lanh nhìn khiến cô phải bật cười, cốc đầu cậu:

- Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó.

Cậu đứng dậy, dí sát cốc
nước vào mặt cô:

- Nào, em uống đi rồi anh về lớp.

Cô ngoan ngoãn uống cốc
nước, cậu vui vẻ trở về lớp, tiếp theo là Dương Lạp, cô nhóc này mới bướng bỉnh
đây.

Những cơn gió vẫn thổi
nhè nhẹ bên những tán lá cây xanh, sân trường Hòa Diện thỉnh thoảng lại cuộn
lên những chiếc lá khô xào xạc, mùa đông đến rồi sao? Vừa nhanh vừa bất ngờ.
Dương Lạp ngồi thiu thiu nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng xao xuyến lạ. Từ chuyện
chảy máu cam ngày hôm qua, người cô lại mệt mỏi. Độ này cô đâu làm gì mà ốm
nhiều vậy đâu? Mà ngày mai là sinh nhật hai anh em rồi, nếu mà cứ như vậy thì
không tốt chút nào.

Chiều buông nhanh quá,
vừa thi xong, không có việc gì để làm cả, cô lôi quyển ghi chú ra, quyết định lập
thời gian biểu.

“ Để xem nào, tan học là 5 giờ 30 phút, về đến nhà là
6 giờ. Mình sẽ tắm đầu tiên, tầm 6 giờ 30 phút thì xong, thay phiên cho Tiểu
Trân, mình dọn cơm, ăn đến 7 giờ 20 phút là xong, rồi rửa chén, dọn nhà đến 8
giờ tròn thì xong. Xong mình sẽ dọn lại phòng, viết nhật kí đến 9 giờ 30 phút.
Rồi đi ngủ sớm. Vậy ngày hôm nay thế là ổn. Còn ngày mai thì sao nhỉ?”

Đang suy nghĩ chợt có cốc
nước cam đặt trước mặt, cô ngạc nhiên nhìn lên:

- Anh...?

- Em uống đi!

Dương Lạp nghĩ lại chuyện
trưa nãy, thật không thể chấp nhận được, cô quay mặt làm lơ. Hoàng Hiểu Vương
kéo ghế ngồi đối diện với cô:

- Em vẫn giận anh à? Anh xin lỗi mà...

- Ai biểu anh quá đáng chi?

- Ừ ừ, anh biết lỗi của mình rồi, em uống đi mà.

Dương Lạp vẫn lắc đầu
nguầy nguậy, cô quyết không tha thứ cho anh. Hoàng Hiểu Vương đến chịu thua,
cậu đứng lên, bỏ đi:

- Tùy em, anh xin lỗi rồi đó, không uống thì vứt đi.

Dương Lạp chẳng nói năng
gì cả, cô mệt mỏi lắm rồi. Đang tính sáng mai sẽ đi mua quà tặng anh vậy mà
không ngờ anh chẳng kiên nhẫn một chút nào cả. Trân Trân ngồi bàn trên, chợt
quay xuống nói:

- Này, chốc nữa về, tôi dọn dẹp với nấu cơm cho nhé,
bà đừng làm gì cả, lên phòng ngủ luôn nhé.

Dương Lạp hơi ngạc nhiên:

- Sao vậy? Tôi với bà phân công làm mà.

Trân Trân nháy mắt:

- Thôi