
chân đi lại nhẹ hết sức, rất khẽ, như sợ ai đó sẽ thức giấc. Và một bàn
tay chạm nhẹ vào người Dương Lạp: “ Này...này Tiểu Lạp.”
Cô giật mình, xung quanh
vẫn tối om, không có ai, tiếng lá cây xạo xạc nghe lạnh toát, cô vùng dậy,
hoảng hốt:
- Ai đó...có ai không?
Tiếng cười khúc khích
khiến Dương Lạp run bần bật...cô toát mồ hôi hột, định òa lên khóc thì...
“ Òa!”
Đèn sáng trưng...tất cả
bọn trẻ đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt hớn hở, và đứng ở giữa, Dương Phong đang
cầm chiếc bánh sinh nhật rất to và đẹp nữa.
Cô ngỡ ngàng...
Một phút trôi qua...
Mọi người vẫn đứng im...
Bất chợt tiếng nhạc vang
lên....
“ Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday, happy
birthday, happy birthday to you!”
Tiếng vỗ tay rào rào...
Dương Lạp vẫn ngây ra như
con rối...Cô không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào nữa,
lâng lâng...Hóa ra mọi người vắng mặt từ sáng nay là để làm cho cô việc này,
cảm động quá...!
Cô òa lên khóc...! Niềm
xúc động dâng trào muốn vỡ òa ra...mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Dương Phong lo
lắng đặt chiếc bánh xuống, chạy lại ôm lấy em, an ủi:
- Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà Tiểu Lạp, anh xin
lỗi.
- Không...em cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Cô nhìn mọi người, mắt
rưng rưng.
Bỗng mẹ bước vào:
- Thôi nào mấy đứa, vui vẻ lên nào, hãy mừng sinh nhật
Tiểu Lạp.
Ngày hôm đó...mọi người
ăn uống no say, rất vui vẻ...
Đó là sinh nhật đầu tiên
của Dương Lạp và cũng là kí ức thơ bé đẹp nhất của cô.
Nhức.
Dương Lạp thấy người nhức
nhối, lại mệt nữa rồi.
“ Ah, ngứa mũi quá!”
Cô giơ tay lên quệt,
và...máu...máu chảy ra từ mũi...cái này gọi là máu cam đấy sao? Dương Lạp lấy
giấy lau đi, những vệt máu đỏ thẫm thấm vào lớp giấy trắng tinh, vẫn chảy...
Cô đành vắn hai mẩu giấy
chặt lại, cho vào bịt hai mũi, máu không chảy ra nữa, nhưng bù lại cô phải thở
bằng miệng, khó chịu quá. Cảm thấy khát nước, cô mở tủ lạnh lấy chai nước tu
ừng ực. Xong, chạy lên phòng và trùm chăn ngủ, ở tư thế thẳng người để máu
không chảy ra.
Cô thấy thật kì lạ, dạo
này sức khỏe cô xuống quá, cảm tưởng như người bị suy dinh dưỡng.
Tối muộn.
Tiếng xe phanh gấp ngoài
cửa, Hoàng Hiểu Vương đóng sầm xe, bước vào nhà, nhanh chóng trở lên phòng. Sau
khi tắm rửa, cậu nằm phịch lên giường, ngày hôm nay mệt thật!
Bỗng nhiên nhớ tới Dương
Lạp, cậu lấy điện thoại gọi cho em...
Tít......
Không ai nghe máy, chắc
con bé ngủ rồi.
“ Anh không muốn quan tâm em nữa, anh không muốn quá
yêu thương em, và anh cũng không muốn em nhớ anh làm gì...Anh phải rời xa em,
phải thật lạnh lùng với em, anh xấu xa đến mức đó mà em biết không?”
Cứ nghĩ đến việc của
Dương Lạp, cậu lại thấy đau thắt lòng, cậu không dám nghĩ rằng em sẽ không qua
khỏi, không được, quá ích kỉ, mình quá ích kỉ, con bé...sẽ không chết?
.........
Sáng thứ bảy, gió lạnh
tràn về, cây cối không còn một màu xanh mát mẻ như trước nữa...Trên khắp con
phố, những quầy hàng đồ ăn nhanh mọc lên khá nhiều, phục vụ cho mùa đông sắp
tới trên Nhị Hà. Dương Lạp thay đồng phục mùa đông, máu từ hôm qua đã ngừng
chảy, sáng nay cô phải rửa sạch đến nỗi đỏ ửng cả mũi lên, đúng là khó chịu
thật. Mùa này thì xõa tóc được rồi, mái tóc dài của Dương Lạp được thả ra, dài
đến hông, vô cùng mượt mà, trong cả hai mùa đều như vậy hết.
Ngày hôm nay, Hòa Diện
vẫn nhộn nhịp như thường ngày, vẫn là câu hỏi việc thi cử của nhau và vài ba
mẩu chuyện tán gẫu linh tinh. Đã lâu rồi cô không ngắm nhìn thật kĩ ngôi trường
này, nó rộng lớn đến thế này sao? Tại sao vậy nhỉ? Cô có cảm giác như đây là
lần cuối mình ở lại đây, phải ngắm nhìn, quan sát và ghi nhớ nó thật kĩ, như
vậy mới không thể nào quên được, dù cho mình có...chết.
Dương Lạp lắc đầu cười
ngớ ngẩn vì suy nghĩ thoáng qua vừa rồi, cô mới mười bảy thôi mà, còn trẻ lắm,
làm gì có chuyện chết cơ chứ. Nhưng dù gì thì vẫn nên trân trọng những gì mình
đang có, bạn bè, thầy cô...và cả cậu ấy.
Buổi học cuối cùng của
tuần, lớp 11A trật tự nghe giảng, tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy mãi không
ngừng. Ngoài trời một màu vàng nhạt ảm đạm, bầu trời hôm nay yên ả quá! Cô Văn
vẫn chăm chú giảng bài trên bục, Dương Lạp ngắm nhìn cô giáo, mái tóc cô búi
gọn ra sau, vầng trán cao, cặp kính màu xanh sậm, làn da màu mật ong, cô rất
nghiêm khắc, luôn giữ gìn kỉ luật của trường, tuy nhiên đối với Dương Lạp, cô
lại rất dịu dàng và quan tâm. Cô lại nhìn quanh lớp học, những gương mặt này,
sẽ ghi nhớ mãi chứ? Dù họ có hay trêu chọc cô đi chăng nữa thì cũng là bạn...Cô
nhìn từng chi tiết của lớp, mọi thứ, mọi thứ như đang dần ăn sâu vào kí ức của
cô gái này.
Hoàng Hiểu Vương thiêm
thiếp ngủ, khuôn mặt thanh tú nằm úp xuống hai khuỷu tay đan vào nhau, mái tóc
màu hạt dẻ bồng bềnh, mềm mượt lạ, từ chiếc khuyên tai bằng ki