
ng yêu, giống như con búp bê xinh xắn vậy. Cậu mở to mắt
trầm trồ:
- Tay nghề của ông càng ngày càng cao đấy.
- Tôi mà lại.- Gã cười nhe răng hết cỡ.
Cậu đưa cô ra xe, nói với
lại:
- Tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của ông sau.
- Rồi rồi.- Bên trong gã trả lời.
Rời tiệm cắt tóc, Hoàng
Hiểu Vương cứ nhìn cô lại mỉm cười khiến cô ngượng ngùng:
- Trông tôi mắc cười lắm hả?
- Mắc cười gì chứ? Đẹp quá đi mất.- Cậu nghiêng
nghiêng đầu nghịch nghịch mái tóc cô.
Trên con phố đông nghịt
người, chiếc xe Bugatti Veyron đang lướt đi thật nhẹ, trên xe nổi bật một nam
một nữ mặc đồng phục học sinh, cậu trai cầm lái, mái tóc màu hạt dẻ để nghịch
ngợm đang tung bay, còn cô gái với mái tóc màu đen láy mềm mại ôm lấy khuôn mặt
trắng trẻo, xinh xắn. Trông họ thật xứng đôi.
Hoàng Hiểu Vương bóc một
chiếc kẹo cao su và cho tuột vào miệng nhai tóp tép, cậu quay sang nhìn Lục
Trúc:
- Có chuyện gì với em vậy?
- Chuyện...gì?- Cô thoáng giật mình.
- Tại sao hắn lại làm vậy?
Cô im lặng, sự im lặng
khiến cậu phát bực. Cậu dừng xe trước nhà mình, cô hoảng hốt:
- Sao...sao lại đến đây?
Cậu bước xuống xe, đóng
sầm cửa, lại bên cô mở và kéo cô xuống, lôi vào nhà, cô giật tay cậu ra:
- Cậu sao vậy? Đây là đâu?
- Đây là nhà anh!
Cô bối rối không hiểu nổi
cậu ấy đang làm gì nữa. Mấy cô người làm hết sức ngạc nhiên khi thấy cậu chủ
mình dẫn một cô gái lạ về nhà.
Hoàng Hiểu Vương kéo Lục
Trúc lên phòng mình, đóng sầm cửa. Cô cố kháng cử bằng cách cố giữ thân thể
mình, cậu ngồi phịch xuống ghế, lấy điếu thuốc ra đưa lên miệng và hút:
- Anh không làm gì đâu, em đừng sợ như vậy.
Xong cậu nằm gục xuống
giường, trùm kín chăn. Cô tuy có kinh ngạc một chút nhưng rồi lại bên giường
cậu, khẽ đụng vào người cậu:
- Cậu dậy đi, sao lại đưa tôi vào đây, cho tôi về đi.
Hoàng Hiểu Vương gồng
dậy, lấy tay bịt miệng cô lại, dồn cô vào góc giường:
- Em im lặng đi được không hả?
Cô lắc đầu nguầy nguậy,
cố giãy dụa ra khỏi bàn tay cậu. Cậu chán nản bỏ tay ra rồi ôm chầm lấy cô:
- Sao em không nói hả? Sao em lại để cho hắn hành hạ
như vậy? Có phải em không tin tôi phải không?
Lục Trúc vùng ra, cô muốn
giải thích...nhưng cậu ấy...cậu ấy ôm chặt quá, ôm chặt đến mức cô muốn ngừng
thở:
- Em...em có biết là tôi thật khổ sở khi phải đối diện
với em không? Vì tôi không thể kiểm soát được mình nữa...em đừng...rời xa tôi.
Cậu tựa cằm lên vai cô,
mái tóc rung rung theo nhịp tim đang loạn xạ của cậu:
- Lần đầu tôi gặp em...tôi không nghĩ là lại nhớ em
nhiều đến vậy, chắc là tôi điên rồi. Tôi muốn em là của tôi, muốn em chỉ nhìn
tôi thôi...
Lục Trúc bắt đầu thút
thít khóc, cô không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa, cô muốn ôm lại cậu
ấy, muốn cậu ấy biết rằng cô cũng yêu cậu ấy nhiều lắm, nhưng dường như thời
gian vẫn chưa cho phép hai người...
Hoàng Hiểu Vương xoay
người Lục Trúc đối diện với mình, cậu nhìn, nhìn từ đôi mắt to sáng và trong
vắt, từ chiếc mũi nhỏ nhắn, và từ đôi môi hồng đang hé mở.
“ Thịch”
Tim cậu bất giác đạp mạnh
khi nhìn thấy hơi thở của cô ấy, thấy đôi môi ấy khẽ động đậy. Cậu quay vút
người đi, khuôn mặt đỏ như người say rượu.
Căn phòng im lặng, chỉ có
tiếng “thình thịch” của hai trái tim. Lục Trúc cũng đỏ mặt không kém, cô cúi
gằm mặt không dám nhìn nữa. Hoàng Hiểu Vương khẽ lấy tay vuốt mái tóc của cô,
thật nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bốn mắt họ nhìn nhau, cậu tiến lại gần hơn nữa
và môi cậu chạm môi cô, nhẹ hết sức có thể. Chỉ là hôn nhẹ thôi, điều đó khiến
hai người trông thật trẻ con.
Bầu trời chuyển sang màu xanh thẳm,
cao vút, điều này báo hiệu rằng mùa đông sắp đến rồi. Trường Hòa Diện lâu lâu
mới có dịp yên bình như thế này, tất thảy học sinh tập trung cho kì thi sắp
tới, đó là kì thi quyết định xem họ có thể ở lại nơi này hay không, vừa để
chuyển cấp học sinh năm 3 và đón nhận lượt học sinh năm nhất mới từ các trường
cấp hai trên cả nước. Dương Lạp nhìn ra ngoài lớp học, tuần này là thi rồi, và
cô sẽ là nữ sinh năm ba, sao thời gian trôi nhanh đến vậy.
Người đi lại trên hành
lang ít hẳn, phải ai có việc cần lắm mới chịu rời khỏi bàn học. Trân Trân đang
mùi mẫn với hai quyển luận văn dày cộp, cô nghĩ mình sắp nổ đầu ra mất rồi.
Quay sang Dương Lạp đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài, cô ngạc nhiên:
- Sao vậy? Không học à?
Dương Lạp thấy người uể
oải, chỉ muốn ngủ ngay lập tức:
- Mình mệt lắm!
- Phải rồi, với trình độ của cậu thì không thi cũng đỗ
mà phải không?
Cô không nói gì, nằm gục
xuống bàn.
Ngoài trời, không còn
những tia nắng oi bức nữa, mà thay vào đó là những cơn gió mang theo hơi lạnh,
đông lúc nào cũng đến bất ngờ như vậy đấy. Dương Lạp thấy người hơi nóng, hình
như sốt rồi thì phải.
Hoàng Hiểu Vương xỏ tay
túi quần sang lớp Lục