XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325735

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

nào, mai sinh nhật bà mà, để tôi làm người tốt
đi.

Dương Lạp hiểu ý, cô mỉm
cười.

Vậy là tối đó, tất cả
công việc do một mình Trân Trân đảm nhiệm, Dương Lạp chỉ có lên giường và trùm
chăn ngủ thôi. Cô vắt tay lên trán nghĩ ngợi, rất hồi hộp cho buổi ngày mai,
không biết mọi người sẽ làm gì nhỉ? Anh chắc sẽ đi chơi với Tiểu Lục, còn mình
thì sao? Thoáng chốc cô nghĩ đến Nam Dĩnh...liệu...liệu cậu ấy có nhớ đến cô
không?

........

Sáng sớm chủ nhật, những
giọt sương đêm vẫn còn đọng trên lá, con đường thay màu áo mới, tiếng chim hót
véo von như một bản nhạc chào ngày mới. Một buổi sớm mùa đông đầu tiên, và hôm
nay là ngày ra đời của hai thiên thần bé nhỏ.

Dương Lạp mở cửa sổ đón
không khí trong lành vào phòng mình, bầu trời xanh quá! Cô dọn dẹp lại phòng
của mình, gấp chăn và vệ sinh cá nhân. Không hiểu sao cô thấy rất tràn trề sức
sống, nghe từng mạch máu đang chảy dồi dào trong cơ thể mình.

“ Bịch”

Một chiếc phong bì bị rơi
ra khỏi ngăn bàn, một chiếc phong bì màu trắng, màu trắng tinh khiết không vấy
một chút bẩn nào. Cô nhặt lên xem: “ Gửi con gái của mẹ, hãy đọc trong tâm
trạng thoải mái con nhé!”. Của bà ta? Là bức thư bà ta gửi cô khi ở trại trẻ An
Dương. Cô nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch, đôi tay run run. Có nên mở
ra đọc không? Cô hốt hoảng đút trở lại ngăn bàn: “ Chưa, mình chưa thể đọc
được.” Cô chạy vội xuống nhà, muốn quên đi bức thư kia, thực sự cô chưa muốn
đọc nó chút nào. Thấy Trân Trân đang chuẩn bị bữa sáng, cô vẫy tay mỉm cười:

- Hey, ngày vui vẻ!

Cô cũng mỉm cười đáp lại:

- Tất nhiên rồi, mừng cậu 18 tuổi nhé.

“ 18 tuổi? mình 18 tuổi rồi ư?” Cô thấy lòng xuyến
xang lạ kì? Vậy là đã lớn rồi phải không?

- Hôm nay mình hẹn bọn Tiểu Thiên ra rồi, chắc trưa nay
sẽ đến nơi thôi.

- Ủa vậy à?- Dương Lạp ngồi xuống bàn ăn, sắp xếp và
lau lại bàn.

- Ừ, tất cả sẽ ra để chúc mừng sinh nhật hai cậu mà.

Trân Trân bưng bát canh
trứng ra đặt giữa bàn, Dương Lạp cũng đẩy nồi cơm lại. Sau khi thức ăn đã được
bày biện trên bàn, hai cô gái hí hửng ăn cơm.

- Chà, trình độ nấu nướng của cậu càng ngày càng lên
ha?

Trân Trân cười toe nhìn
cô bạn đang tấm tắc khen:

- Mình mà lại!

Bỗng có tiếng chuông điện
thoại.

- Alo ạ?

[ Tiểu Lạp à?'>

- Anh gọi có việc gì thế?

[ Chúc mừng sinh nhật em nhé!'>

Dương Lạp bất giác nở một
nụ cười:

- Cũng là sinh nhật anh mà.

[ Ha ha...sang 18 tuổi rồi, lớn rồi, phải luôn cười
nhé cô nhóc của anh.'>

- Vâng, anh cũng vậy, bớt bắt nạt người khác đi nghe
chưa?

[ Sao em lại suy nghĩ về ông anh dễ thương của em như
thế chứ?'>

- Anh mà dễ thương cái gì? Em cũng chúc anh sinh nhật
vui vẻ nhé ông anh yêu quý.

[ Cảm ơn em nhiều lắm. Mà hôm nay mọi người có tổ chức
cho em không?'>

- Có ạ, bọn Chu Thiên sẽ ra, anh cũng vào tham gia
nhé!

[ Hưm...anh xin lỗi, không được rồi, hôm nay anh hẹn
với Tiểu Lục, cô ấy định chúc mừng anh, nên anh không đến được rồi.'>

Thắt, tim lại thắt vào
đau rồi? Anh ấy không đến?

- Vậy...ạ? Vậy...chào anh nhé, em đang ăn cơm...

[ Ừ chào em.'>

Cúp máy rồi, tự nhiên lại
hụt hẫng thế này? Anh ấy không thèm đến sinh nhật của mình ư?

- Sao vậy? - Trân Trân ngạc nhiên vì vẻ mặt của cô.

- Không, ăn đi, anh ấy chúc mừng mình thôi.- Cô thoáng
giật mình.

Hai người nhanh chóng xử
lí xong bữa ăn. Dương Lạp buồn thiu bước lên phòng.

Trời lại lạnh, lạnh vậy
mà sao giờ dường như tim cô muốn đóng băng luôn rồi. Cứ như thể trái đất đang
quay lưng lại với cô vậy, những người cô yêu thương đang dần biến mất.

Trưa. Trời lạnh.

Trân Trân ngồi ở phòng
khách xem ti vi, tiếng chuông cửa réo ầm ĩ, cô chạy lại mở cửa.

- Ôi chị tôi!

Chu Thiên nhảy lên bậc ôm
chầm lấy Trân Trân, cô nghẹt thở buông ra:

- Em làm cái gì vậy?

Cậu gãi đầu cười như chú
khỉ con:

- Làm gì đâu? Em nhớ chị thôi mà.

- Thôi vào nhà đi thằng nhóc.

Trân Trân đóng cửa lại
khi lũ nhóc đã vào hết trong, cô tròn mắt đếm đi đếm lại số người:

- Sao ít thế này?

- Chỉ có từng đây đứa đi được thôi chị ạ, lũ còn lại ở
nhà phụ bố mẹ nó rồi.

- Woa, nhà chị Trân đẹp quá ta?

Lũ nhóc cứ nhao nhao cả
lên. Chu Thiên nhảy tót lên cái ghế sofa:

- Chị Lạp đâu rồi chị?

- Để chị đi gọi.

Cô chạy lên cầu thang, gõ
cửa phòng:

- Tiểu Lạp, Tiểu Lạp, bọn nhóc ra rồi, xuống đi.

- Rồi, ra ngay.

Dương Lạp bước ra, vẫn là
hình ảnh thường ngày, mái tóc dài buông xõa, bộ quần áo thể thao bó sát người,
cô tung tăng bước xuống, bọn nhóc vừa thấy cô đã òa lên:

- Chúc mừng sinh nhật chị Lạp.

Cô mỉm cười cảm ơn, bọn
nhóc còn bưng ra một hộp quà rất to:

- Happy birthday to you.

Cô cảm động mở ra, một
con gấu