
m cương phát ra
thứ ánh sáng hiền hòa...
Giờ ăn trưa đến thật
nhanh, mọi người kéo nhau tụm năm tụm ba vào một chỗ vừa ăn vừa bàn chuyện
huyên thuyên. Bàn Dương Lạp cũng rôm rả không kém, Trân Trân cho một miếng cà
rốt vào miệng, nhai ngấu nghiến:
- Chậc, hôm nay ngon hơn mọi ngày nhỉ?
- Ừ, thay đầu bếp chăng?- Dương Lạp vừa nói vừa đổ một
lon nước ngọt ra cốc cho Lục Trúc.
- Lớp các cậu đã đọc điểm môn nào chưa? - Lục Trúc gật
đầu cảm ơn Dương Lạp.
- Hôm nay cô mới đọc điểm Văn.- Hoàng Hiểu Vương hí
hoáy nghịch chiếc điện thoại, không buồn nhìn mọi người.
- Ồ, vậy cậu được mấy điểm? - Lục Trúc có vẻ hào hứng.
Bất chợt cậu đóng điện
thoại, cười nham hiểm, dí sát mặt cô:
- Em quan tâm anh vậy sao?
Lập tức mặt cô đỏ như
trái cà chua chín, liền nạt lại:
- Không...không có đâu, tôi hỏi cho có lệ thôi.
- À vậy à, anh được 82 điểm.
Lục Trúc tròn xoe mắt
nhìn:
- Sao cơ? Cao vậy cơ à?- Cô nghi hoặc quay sang nhìn
Dương Lạp nãy giờ đang ăn- Có thật vậy không Tiểu Lạp?
- Đúng đó.- Trân Trân xen vào.- Tuy nhiên không có cao
bằng Tiểu Lạp đâu nhé.
- Vậy Lạp được mấy?
- 93 đấy! Đỉnh chưa?
Lục Trúc lại được dịp
ngạc nhiên:
- Chà, các cậu học giỏi quá nhỉ?
- Không dám đâu, chỉ có hai người này thôi, chứ tui có
77 điểm thôi à.
Cô xị mặt nhìn vào khay
cơm rồi lại tiếp tục ăn, trẻ con hết sức.
- Thế còn em?- Hoàng Hiểu Vương bất giác hỏi.
- À, tôi...chỉ có 92 thôi!- Cô cười ngại ngùng.
- Cái quái gì? Cao vậy à?
Hoàng Hiểu Vương đứng bật dậy, khiến cả
nhà ăn ngạc nhiên quay ra nhìn.
Trân Trân cũng há hốc
mồm:
- Hơn Tiểu Vương những 10 điểm và tớ 15 điểm cơ á, mà
kém Tiểu Lạp có 1 điểm. Trời đất ơi.....
- Lạ gì chứ, cô ấy đứng thứ ba toàn trường mà.- Dương
Lạp vẫn tiếp tục ăn.
Trường Hòa Diện thường có
bảng xếp hạng học sinh vào các kì thi đầu năm và cuối năm, và Top 10 lúc nào
cũng do cô gái này dẫn đầu.
- Ừ đúng rồi, hồi đầu năm tớ nhớ có một cô gái học lớp
11B đứng Top 3, chỉ sau Lạp và Vương thôi. Hóa ra là Tiểu Lục. - Trân Trân vẫn
chưa chịu khép cái miệng đang há to của mình.- Ngồi giữa ba kẻ học giỏi thế
này, sao tớ thấy mình nhỏ bé quá.
Dương Lạp cười khúc khích
cốc đầu Trân Trân, mọi người được tràng cười vui vẻ.
- Thế còn Anh Ngữ?- Dương Lạp hỏi cả bọn.
Trân Trân được dịp khoe
vì mình trúng tủ:
- Tớ 96 nhé, chết chưa?
- 98. - Hoàng Hiểu Vương nói gọn nhẹ.
- 99. - Lục Trúc cười hóm hỉnh.
- 100. - Dương Lạp cũng không ngần ngại.
- Á! Tôi ghét mấy người.- Trân Trân tức rõ ra mặt vì
ai cũng cao điểm hơn cô, chắc cả kiếp cũng không thắng nổi họ mất. Cô cau có,
quả này quyết dở môn đỉnh nhất của mình:
- Thế còn toán tích? Tôi 98. Mấy người thử coi.
Hoàng Hiểu Vương liếc
nhìn Trân Trân, cười gian manh:
- Xin lỗi cô em, tôi 100 nhé.
- Mình 99. - Lục Trúc đưa một thìa cơm vào miệng.
- 100.- Dương Lạp góp cho đông đủ.
Trân Trân nghe như sét
đánh ngang tai, quả thực trời sắp nổi giông lớn, sao họ có thể hoàn hảo đến như
vậy? Cô chợt nhớ ra một môn mà chắc chắn điểm của họ không thể cao được:
- Nào, thế còn môn Toán Logic?
Dương Lạp hơi tròn mắt
nhìn:
- Sao cậu lại hỏi cái môn đó?
- Có sao đâu, chứ cậu nhiêu điểm? Tớ 65 này.
- Ô cao gớm nhỉ?- Hoàng Hiểu Vương cười nhìn cô.- Tôi
có 78 thôi.
- Gì? 78 cơ á?- Trân Trân đập mạnh bàn khiến bốn khay
cơm rung chuyển nhẹ. - Tôi nhớ cậu không đi học buổi nào môn này cơ mà?
- Thế có sao? Vậy mà tôi còn làm được bài đấy.
Trân Trân cứ ngỡ tung
được hỏa mù tên này, nhưng ai dè điểm hắn vẫn cao chót vót, chết thật.
- Vậy còn Tiểu Lạp và Tiểu Lục thì sao?
- À, mình 89. - Lục Trúc lại cười.
- Tớ 91. - Dương Lạp lại nhóp nhép nhai thức ăn.
Trân Trân đơ tại chỗ, cô
nghe bên tai vang lên những tiếng muỗi vo ve, thật sự là thất bại thảm hại,
kiếp sau cô chưa chắc đánh bại ba người này quá. Quá chán nản, Trân Trân cắm
cúi vào ăn mà không thèm để ý xung quanh. Họ đã cao đến như vậy thì đúng là
thiên tài rồi, không ai thắng nổi.
Hoàng Hiểu Vương bỗng
dưng đứng dậy, đi lại chỗ bàn bếp, thái độ rất ngạo mạn:
- Này, cô đầu bếp, cho cháu ba ly nước ép cam ra bàn
số 7 nhé.
Mọi người ngạc nhiên nhìn
cậu, cô đầu bếp cau mày:
- Cậu có bị gì không? Đây đâu phải nhà hàng? Kiếm đâu
ra nước ép cam.
Hoàng Hiểu Vương bị hố,
thấy mọi người đang nhìn mình, quê quá! Cậu liền lấy tay vuốt lại tóc, nở nụ
cười:
- Ồ vậy à? Cái nhà ăn này tồi tàn vậy à. Thôi vậy.
Xong, cậu trở lại bàn, ba
cô gái đang trố mắt nhìn cậu, cậu vừa làm cái trò gì thế không biết?
- Anh có bị gì không vậy?- Dương Lạp nheo mắt nhìn.
- Gì...gì chứ? - Cậu ngượng đỏ cả mặt, rõ ràng họ đa