Polaroid
Không Lẽ Là Yêu?!

Không Lẽ Là Yêu?!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322594

Bình chọn: 10.00/10/259 lượt.

..

-Tất nhiên rồi. Với lại mình cũng đã đăng ký cho bạn rồi đó, không từ chối được đâu… Ble…ble :p

Lúc ấy, chúng tôi là một đôi bạn thân, Nhi thì dịu dàng nhưng tôu thì khác hơi cá tính…Nhưng chúng tôi cứ bám lấy nhau không rời.

Hai đứa bé cứ thế nói chuyện cho đến ngày có kết quả

Là tôi thắng? Không phải Nhi… Tôi bất ngờ cũng như bạn ấy bây giờ…Tôi đây ,đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao tôi thắng được nhưng kết quả đã như vậy tôi cũng đành xem nó như từ”may mắn”vậy

Nhưng vẫn không hiểu sao từ ngày biết kết quả xong Nhi xa lánh và không chơi với tôi nữa…

Cho đến một ngày kia, tôi bước chân vào lớp thì bỗng… 1xô nước đổ vào người…”Rào”

Nước lạnh lắm… Người tôi cứ run bần bật lên, chịu được lạnh nhưng nước mắt tôi không thể không rơi…Lần đầu tôi khóc, giọt nước mắt đầu tiên đối với cô bé lạc quan như tôi…

Vậy mà tôi vẫn không tin chuyện đó là Nhi làm mặc cho cả lớp nói là Nhi bải họ làm thế nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai. Vì sao? Đơn giản vì Nhi là bạn thân của tôi.

Lại một lần nữa, Nhi bảo với tôi rằng hãy đến nhà kho. Tôi ngây thơ cứ tưởng đến đó chúng tôi sẽ được làm hoà. Vậy mà “rầm” tiếng cửa phòng nhà kho đóng lại, tôi đã phải chịu lạnh và nhịn đói trong ấy. Cho đến khi tôi xem lị video hành lang ấy, là bạn ấy… Là bạn thân của tôi, BẠN THÂN GIẢ TẠO

——-Hiện tại——-

-Sao mày lại khóc chứ? Con nhỏ đó đáng cho mày khóc à??? Hơ… Bạn bè à? Một người như nó lại nói từ bạn với tôi sao… Cô đã cho tôi rơi từ xuống hố sâu trong lúc tôi vẫn tin mồng một rằng cô sẽ là người cứu tôi… Nhưng tôi đã sai….có khi tôi lại tự hỏi do tôi tin tưởng quá nhiều hay là do tôi đã tin tưởng nhầm người… Thế mà hay thiệt, cô vẫn còn ở đây, vẫn hiện diện trước mặt tôi, còn gọi tôi là bạn trong khi từ bạn ấy nó chỉ có thớ vỏ bên ngoài, nhưng bên trong thì trống rỗng… Hức…Tôi làm sai sao???

Tôi nói, nói hết những gì muốn nói nhưng tôi không biết được bên ngoài đã có người vẻn vẹn nghe hết câu chuyện của cô…

——————–

Sáng hôm sau, tôi đi học ,cố bình thường…bình thường trước vẻ mặt của nó. Tôi không thể để sự tổn thương lại ùa về lần nữa…

Dô chỗ ngồi, bỗng nó bước lên bục giảng trước mọi ánh mắt của cô và cả lớp:

-Mới một ngày thôi, mình rất tiếc… Ngậm ngừng một lúc lâu… Mình phải đi Mỹ rồi… Mình thật sự rất tiếc… Nhưng… Ở đây, mình muốn xin lỗi một người, một người đã bị mình làm tổn thương…

Mình thật độc ác đúng không. Bạn không có tội gì, thế mà mình lại hại bạn… Xin lỗi…Nhưng một lần thôi … Mình có thể gọi bạn là bạn thân được không? Đây là từ trái tim mình, không một chút gì giả dối hay nhận tạo… Tạm biệt mọi người, tam biệt người bạn của tôi.

Cả lớp vẫn không hiểu những điều bạn Ngọc Nhi đang nói gì nhưng có một người lại hiểu…

Là tôi. Người cô ấy nói là tôi. Xin lỗi … Nhưng tại sao lại thay đổi như vậy… ???

——————-

20g30

-Alô… Bạn không cần biết tôi là ai… Chỉ cần nghe tôi nói… Nếu bạn là một người có lương tâm thì nên suy nghĩ lại…..v…v…

Cuộc Đt đó chính xác là của hắn, hắn đt cho Ngọc Nhi…. Và đây là lý do cô ấy đã thay đổi, và quyết định biến mất khỏi cuộc sống của tôi

**********************

Ôi. Heo viết mà khóc tội nghiệp Châu luôn ấy…

Các rds đọc xong cho Heo xin cái cmt trước khi out nha



Giờ tự học

“Cái này sai rồi, đã giảng kĩ thế mà” Lại nữa, sao cứ gõ bút lên đầu tôi mãi thế.

-Biết rồi, sửa lại là được chớ gì… Sao cứ gõ đầu tôi hoài vậy, đầu tôi mà móp là ông chết với tôi…

Hắn lấy tay xoa xoa đầu tôi”Xin lỗi mà, để tôi chỉ lại cho”

Biết lỗi rồi chớ gì…hớ… Mà sao ông trời “phũ” thế, sinh con ra đẹp toàn diện như vậy mà ban cho con chất xám ít thế, chả nhớ hay hiểu bài gì cả…

Bên khung cửa số trường học, chúng tôi vẫn say mê học tập, nhưng đâu đó có ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào tôi

“Mày…mày…nhất định phải trả máu lại cho em tao”

————————-

“Các em nghỉ nha” Câu nói này…hay nhất trong ngày là đây.

Rồi hắn quay sang bên cạnh tôi

-Để tôi đưa bà về nha ^.^

Tôi mỉm cười gật đầu…á lộn phải lắc đầu chớ, tôi liền tắt nụ cười đi để lại khuôn mặt băng giá thường ngày”Không, khỏi đi tôi tự về được” Hahaha, phải vậy chứ. Tôi tự đi về được chớ bộ, chỉ cần xách “hai cẳng” bước về là được =.= Vâng, như vậy mới là Trần Bảo Châu chớ…

Lalala đi học về là đi về nhà… Niềm hạnh phúc là đây, tưởng tượng cái cảnh về nhà nhảy “ầm” lên giường mà ngủ thì còn gì hơn hahaha *thế ché Châu không tắm à”

Bỗng, “Mmm” có cái gì đó bịt kín miệng,mũi tôi lại.

Ai? Ai lại làm như vậy, tôi vùng vẫy tay chân một hồi, mới nhận ra đó là…khăn tẩm thuốc mê…

Vài giây, tôi bắt đầu choáng voáng, không làm chủ được cơ thể nữa, đôi mắt không chịu nghe lời mà cứ thế nhắm lại, một mảng màu đen mờ mờ dần trở nên đậm cho đến khi hình ảnh của buổi chiều trong lành, mắt mẻ vụt biến mất…

—————————-<