Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214641

Bình chọn: 7.00/10/1464 lượt.

bây giờ Linh Như – người mà Viết Quân yêu,
lại tiếp tục đâm thêm nó một nhát nữa. Biết bao giờ mới lành được? Vết
thương tâm hồn? Khương Duy nhớ khi Viết Quân khụy xuống, tuy nó không
kêu ca gì nhưng Khánh Nam thì đã nổi điên đến nỗi tống cổ ngay thằng
ranh Việt Tú vào trại thanh thiếu

niên và xóa sổ luôn công ti của ba thằng đó. Cậu không biết từ đâu Khánh Nam có thể tìm được những thông tin buôn bán heroin và những vụ rửa
tiền của công ti ấy, nhưng bằng 1 đòn chí mạng, Khánh Nam không những đã tìm ra bao nhiêu tội trạng của Việt Tú ẩn sau việc làm của ba nó mà còn giúp công an bắt được ông trùm lúc bấy giờ. Hình ảnh Khánh Nam hôm ấy
khiến Khương Duy khiếp sợ, như một con hổ dữ vậy. Nhưng… ở một mặt nào
đó, lại khiến Khương Duy cảm thấy vui. Vì chí ít, cậu biết, cậu và Viết
Quân quan trọng với Khánh Nam đến nhường nào. Vậy mà… Khánh Nam của ngày hôm nay thì sao?… Hay bởi vì… Khánh Nam không dám tin vào đoạn băng ấy, Khánh Nam sợ mất Linh Như, Khánh Nam chấp nhận sự giả dối của con bé ấy để lấp đi chỗ trống của em gái mình? “Đã 11 năm trôi qua, mà mày chưa
tỉnh sao Nam?” Khương Duy cúi đầu xuống đất nhìn chiếc bánh kem biến
dạng trên sàn nhà cùng những mảnh thủy tinh vụn nát. Kết thúc rồi. Tất
cả kết thúc rồi. Khánh Nam! Mày chọn con bé ấy? Hay chọn bọn tao? Càng
nghĩ Khương Duy càng thấy Linh Như thật đáng khinh bỉ. Lại còn dám đổ
tội lên đầu Hoài Trang nữa, chỉ tội cho Hoài Trang, con bé đã hay mặc
cảm vì bị bệnh thì chớ, thế mà từ khi nó đến đây, chẳng khi nào được vui cả. Chắc chắn hôm trước Linh Như đã đẩy nó xuống đất, thế mà ai cũng
nghĩ là Hoài Trang đã tự buông tay nó ra. Linh Như! Quả là snowfox! Sự
tức giận của Khương Duy lại trào dâng khiến cho toàn bộ bát đĩa trên bàn rớt hết xuống đất.

Minh Phương hốt hoảng chạy vào.

- Khương Duy!

Khương Duy dịu lại khi nhìn khuôn mặt lo lắng của Minh Phương. Đột nhiên cậu kéo Minh Phương lại gần mình và ôm thật chặt.

- Khương Duy?

- Duy đau đầu lắm! Chẳng muốn nghĩ nữa. Giả dối. Con bé ấy đã dám làm
tổn thương cả Viết Quân và Khánh Nam. Nhất định Duy sẽ không bao giờ tha thứ.

Minh Phương khẽ mím môi đặt tay lên lưng Khương Duy mà không biết nói
gì. Nhưng trong 1 góc nào đó, Minh Phương tin Linh Như! Tin lời giải
thích chưa kịp thốt ra đã bị dập tắt: “Nhưng do chị Hoài Trang…” và tin… Khánh Nam.

- Duy nghỉ ngơi đi, Phương sẽ thu dọn chỗ này.

Minh Phương đẩy Khương Duy xuống ghế rồi khẽ thở dài nhìn mớ lộn xộn. Khương Duy gật đầu nhẹ.

Vừa thu dọn, vừa nghĩ về chuyện xảy ra vừa rồi, Minh Phương vẫn không
tài nào lý giải nổi. Nhưng Minh Phương không muốn nói với Khương Duy
những băn khoăn của mình, vì Minh Phương biết, Khương Duy yêu thương
Hoài Trang 1 cách ngu ngốc. Hơn 1 tiếng mệt mỏi cũng qua, Minh Phương
thở phào nhìn phòng khách giờ đây đã gọn gàng sạch sẽ và tự hào về thành quả lao động của mình. Cô quay đầu lại tìm Khương Duy. Cậu vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ đối với Khương Duy, điều này là quá sức chịu đựng và quá tải đối với 1 cái đầu không bao giờ phân tích điều gì ngoại trừ
những bài toán. Phân tích! Trước giờ là việc của Khánh Nam, Khương Duy
chỉ có việc hiểu thôi, còn Viết Quân thì chẳng cần hiểu, chỉ cần làm
theo là đủ rồi.

Minh Phương bước lại gần Khương Duy.

- Duy! Duy về phòng đi! Phương nghĩ… Duy nên ngủ 1 giấc lúc này sẽ tốt hơn.

Khương Duy ngước mắt lên nhìn Minh Phương cười buồn.

- Ngủ được sao?

Minh Phương khẽ nhún vai.

- Chỉ là Phương nghĩ thế. Cũng muộn rồi, Phương về đây.

Đoạn Minh Phương quay đầu ra phía cửa, cô cần hỏi chị Mai Chi về những
băn khoăn lúc này. Nhưng Khương Duy đứng bật dậy là cầm lấy tay Minh
Phương.

- Phương ở lại đi, 1 lúc thôi cũng được.

Minh Phương ngơ ngác nhìn Khương Duy.

- Duy không muốn ở 1 mình lúc này.

Đột nhiên, Khương Duy cúi đầu xuống gần Minh Phương… 1 chút… 1 chút… 1 chút nữa.

*

* *

Khánh Nam bắt taxi đưa Linh Như đến bác sĩ gắp hết những mảnh thủy tinh ra và băng bó 2 bàn tay lại.

- Anh Nam, bạn ấy bị sao vậy?

Cảnh Đạt lấp ló ở ngoài cửa phòng làm việc của ba. Bác sĩ chính là ba
của cậu. Khánh Nam nhìn ra, khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn trả lời. Cũng
chẳng sao, không trả lời thì cậu sẽ không được biết chắc. Chút xíu nữa
sẽ hỏi ba vậy.

= = = = = = = = = = = = =

Linh Như muốn đi bộ về đến nhà. Có thể 2 ly rượu hồi nãy đã ăn vào đầu
óc nó… Khánh Nam mỉm cười cõng em gái trên lưng. Cậu không thể để nó
thấy cậu đang tức giận. Cậu cần trấn an nó lúc này… vì cậu giờ đây là
chỗ dựa duy nhất cho nó.

- Ba chắc đã về đến nhà rồi anh nhỉ? Cũng muộn rồi mà. – Giọng nó nghe buồn buồn.

- Ừ, ba về rồi.

- Vậy khi nào về đến nhà… anh tìm cớ để ba không thấy em nhé.

- Không được, ba sẽ lên phòng thăm em cho coi. Từ khi về ba chưa gặp em mà.

Nó giơ đôi bàn tay quấn đầy băng trắng ra trước mặt Khánh Nam.

- Nhưng ba sẽ rất


Insane