
đã làm tổn
thương Khánh Nam.
“Khánh Nam ngu ngốc! Khánh Nam ngu ngốc! Nó không phải em gái mày cơ mà… Sao lại như thế? Có phải đúng như Khương Duy nói… tại mày không dám
chấp nhận sự thật đúng không? Tại mày vẫn ôm 1 mộng ảo hão huyền đúng
không? Sao lại như thế? Con bé đó đã làm mày đau đến mức không thể chấp
nhận được sự thật này sao? Đúng không Khánh Nam? Nó không đáng!”
Viết Quân đã muốn nổ tung! Hắn muốn phá hủy tất cả! Khánh Nam khi đó
lạnh lùng lắm! Khánh Nam khi đứng ra bảo vệ Linh Như giống y hình ảnh
thằng bé đáng sợ ngày nào bảo vệ cái vật nhỏ bé trên tay. Nó không đáng! Nó dám làm Khánh Nam trở lại thằng bé ngày nào! Nó không đáng! Không
đáng! Nó không phải người hắn yêu! Không phải! Nó không phải!
Lần đầu tiên sao 1 thời gian dài… Ji Hoo nhớ đến bé Gin!
*
* *
Trái với vẻ thấp thỏm chờ đợi lo lắng của Việt Tú. Hoài Trang vô cùng thích thú với những gì vừa xảy ra. Cô ta luôn miệng kể lể.
- Anh không biết thằng ranh Khánh Nam hôm nay nhục nhã thế nào đâu. Trời ơi! Nó nói mà 2 thằng kia chẳng thằng nào thèm nghe luôn. Em chỉ định
rút con bé Linh Như ra khỏi nhóm rồi tính sổ 3 thằng sau, ai ngờ câu
luôn được thằng ranh Khánh Nam đâu chứ.
Nhưng rồi Hoài Trang chợt ngừng lại.
- Mà không được! Chắc chắn con bé kia đã giải thích với Khánh Nam rồi,
nó về sớm quá. Em cứ nghĩ sát sinh nhật máy bay mới về tới Việt Nam nên
sơ suất. Mà cũng tại thằng anh em vô tích sự của anh cả – Hoài Trang
quát lên tức giận – Nếu không phải nó tỏ vẻ anh hùng cứu mĩ nhân thì
đâu…
- Cậu đang nói tôi à?
Một cái giọng đầy vẻ mỉa mai cất lên từ góc tối của khu vườn. Việt Thế
xuất hiện, kế bên là 1 con vật gì đó to đùng đầy lông lá khiến Hoài
Trang khiếp đảm.
- Cậu ở đó từ bao giờ? – Hoài Trang gắt gỏng.
- Nơi này… – Việt Thế xoa đầu con vật 1 cách bình thản – đâu phải của 1 mình cậu? Ngồi xuống, BoBu!
Lúc này thì Hoài Trang đã nhìn rõ con “quái thú” mà Việt Thế dẫn đi
cùng. Một loại không ra gấu, không ra cừu và to như con bò, lông lá rủ
xuống, màu nâu đỏ.
- Mẹ ơi! – Hoài Trang rên lên nho nhỏ và giật lùi về phía Việt Tú.
Việt Thế lùa tay vào đám lông rậm rạp của con vật rồi nhảy phóc lên ngồi ngả lưng trên 1 cành cây cao với vẻ thoải mái.
- Kế hoạch thành công tốt đẹp chứ? Đại tỉ?
- Cậu còn dám… – Hoài Trang rít lên – Nếu không phải tại cậu thì thằng
nhãi Khánh Nam làm gì biết hết mọi chuyện nhanh thế chứ? Nhưng… – mặt
Hoài Trang dãn ra – cũng tốt thôi. Ít ra chẳng cần tốn sức mà tôi cũng
đã lôi được Khánh Nam ra khỏi bọn chúng. Cậu phải tận mất nhìn thấy 4
đứa chúng nó đánh lẫn nhau mới thấy đã.
Việt Thế vẫn lim dim đôi mắt trên cành cây.
- Cậu không sợ khi Khương Duy và Viết Quân bình tĩnh lại thì sẽ nghe lời Khánh Nam sao?
Hoài Trang phá lên cười.
- 1 bên là Khánh Nam, 1 bên là tôi, cậu nghĩ Khương Duy sẽ tin ai nào?
Vả lại… cậu yên tâm… con bé đó cũng không thể giải thích nổi đâu… Làm gì có bằng chứng nào? Tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Tôi vẫn còn 1 cách
nữa để uy hiếp nó.
Việt Thế hơi cựa mình khi nghe Hoài Trang nói còn 1 cách nữa uy hiếp Linh Như, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ bình thản.
- Thật ngu ngốc.
- Cậu nói gì cơ? – Hoài Trang hỏi lại.
- Tôi nói cậu! Ngu ngốc!
- Cậu dám…
Hoài Trang đang định xông lại phía cái cây Việt Thế trèo, nhưng Hoài
Trang vừa bước lên 1 bước thì con “quái vật” bất ngờ gầm lên làm cho cô
ta lảo đảo ngã về phía sau.
- Việt Thế, cậu mang cái quái gì đến đây vậy? Thật gớm ghiếc.
- Grừ… – con vật khẽ rít trong cổ họng.
- Á á á… – Hoài Trang lại hét lên – Việt Thế!
- BoBu, ngoan nào. – Việt Thế ra lệnh cho con vật ngồi xuống lần nữa.
- BoBu? – Hoài Trang nhắc lại tên con vật làm cho nó lại rồ lên sủa ầm ĩ.
- Nó không thích bị gọi tên bởi những người như cậu đâu Hoài Trang,
tránh xa nó ra. Thứ mùi trên người cậu đang làm nó khó chịu đấy.
Hoài Trang cố gắng dằn cơn tức giận của mình xuống mà nhìn con vật chằm chằm.
- Nó là thứ quái gì vậy?
Việt Thế bật cười.
- Đúng là ngu ngốc. Cậu còn không nhận biết nổi 1 con chó à Hoài Trang?
- Chó?
- Phải! 1 con chó.
Việt Tú bây giờ đã chịu chú ý đến con vật.
- Em kiếm ở đâu ra vậy Việt Thế?
- Ăn trộm.
- Ăn trộm?
- Vâng!
Việt Tú sửng sốt. Lần đầu tiên trong đời có thứ khiến Việt Thế phải đi ăn trộm.
“Nhưng chắc thằng cha đó sẽ tóm ra mình nhanh thôi.” – Việt Thế nghĩ
thầm trong đầu. Và quả vậy. Tiếng chuông điện thoại của cậu bất chợt
vang lên. Tuấn Vũ đang quát ầm ầm ở đầu dây bên kia: “Ranh con! Trả ngay con chó cho ta!”
Chẳng là lúc nãy, khi về nhà, Việt Thế có ghé qua nhà Tuấn Vũ mượn cuốn
sách, thấy con BoBu đang lơ ngơ ngoài cổng nên dắt đi luôn. Đây là con
chó Việt Thế và Khánh Nam đã tặng Tuấn Vũ vào sinh nhật năm Tuấn Vũ tròn 15 tuổi mà