
lẫn lộn trong đầu và như chuẩn bị nổ tung. Lần đầu tiên trong đời
Viết Quân cảm thấy sợ khi phải ở 1 mình. Cậu cần 1 ai đó ở bên cạnh, cần 1 lời khuyên, cần 1 bàn tay giúp đỡ. Cái lạnh làm cậu tê cóng. Việt Thế đang dần thay thế vị trí của cậu. Dù kế hoạch có thành công cũng không
thể trở lại như ban đầu nữa rồi. Trong lúc cậu vẫn chỉ là 1 thằng con
trai nóng nảy, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà không mảy may suy nghĩ gì cho Linh Như, thì Khánh Nam, Tuấn Vũ và Việt Thế hơn cậu biết bao
nhiêu. Xét về tất cả mọi mặt, mãi mãi cậu chẳng thể nào hơn được bọn họ, chỉ trừ 1 thứ!
Mọi chuyện gần đây làm Khương Duy mệt mỏi. Cái lớp vỏ ngụy trang bên
ngoài của cậu chẳng thể nào qua nổi mắt Khánh Nam. Nhưng cậu vẫn cắn
răng cố gắng chịu đựng.
Nếu như Khánh Nam hoàn toàn đứng sang phía Khương Duy, cậu sẽ chẳng hề
nghĩ ngợi gì, mà vẫn sẽ hành động theo bản tính của cậu, vẫn là 1 thằng
con trai lắm mồm suốt ngày chỉ có 1 từ “nói”. Nhưng sự thực nói nhiều
cũng rất mệt, và còn mệt hơn nữa khi mà ta càng cố gắng tỏ ra mình vẫn
nói rất nhiều, vẫn bình thường. Sự thực là cậu chán ngán lắm rồi. Hành
động của Khánh Nam khiến cậu suy nghĩ nhiều. Khánh Nam luôn chín chắn.
Vì thế chẳng có nghĩa lý gì mà… Nhưng cũng có thể ước mong có em gái
trong Khánh Nam quá mãnh liệt, làm nó nhắm mắt cho qua tất cả. Khương
Duy không dám nói với ai mọi suy nghĩ của mình. Cậu buồn! Thất vọng! Cú
shock Linh Như gây ra làm cậu hiểu rằng mình không hề vững vàng như vẫn
tưởng. Đôi khi cậu thấy hối hận, vì buổi tối hôm ấy đã không cho Linh
Như 1 cơ hội giải thích, nhưng đoạn băng đó vẫn làm cậu tức sôi người
mỗi khi nghĩ đến.
Nhưng sự việc hôm qua khiến cậu bình tâm lại phần nào, việc anh Đầu Đinh tỏ vẻ sợ Linh Như ấy mà. Nhỡ có góc khuất nào đó mà cậu chưa nhìn thấy
hết thì sao?
- Tôi không thể chịu được con bé đó nữa rồi.
Tiếng ông nội đang làm ầm lên dưới nhà khiến Khương Duy giật mình. Ông
mới lên đây hôm qua cho 1 chuyến công tác. Khương Duy vốn chẳng có hứng
thú gì với công việc của ông, nhưng tự nhiên ông lại nhắc đến “con bé”
khiến cậu hơi tò mò. Con bé nào nhỉ? Khương Duy quyết định ra cầu thang
nghe lén. Dù sao thì ông vẫn nghĩ là cậu đi học chưa về cơ mà.
- Ngài bình tĩnh lại đi. Rồi chúng ta sẽ tính tiếp.
- Việc ta thích chọn cháu dâu lúc nào thì kệ ta. Nó có quyền gì mà cứ
xen vào cơ chứ? Đã thế thì ta cho Khương Duy về Vũng Tàu ngay lập tức.
Cứ để nó và con bé Liên ở gần nhau rồi từ từ sẽ có tình cảm.
- Ông! – Khương Duy thò đầu xuống từ trên tầng 2 – Con bé nào hả ông?
- Con còn giả vờ à? Cái con bé Linh Như Linh Nheo gì đấy bạn con chứ ai? Nó dám dùng sức ép từ phía ngân hàng mà đe dọa ta. Phải về Vũng Tàu!
Con phải về Vũng Tàu.
- Ông! – Khương Duy kêu lên – Con không về đâu. Con có người yêu rồi.
- Về Vũng Tàu. Có trách thì trách con bạn con đi. Ta mặc kệ nó. Ai bảo nó…
Không cần nghe ông nói hết, Khương Duy hằm hằm ra khỏi nhà khi chưa hiểu rõ đầu cua ta
i nheo. Cậu gọi điện cho Viết Quân, hai thằng đi thẳng sang nhà Khánh
Nam để… tìm Linh Như. Sự day dứt ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Cả biệt thự vang lên tiếng cười ầm ĩ và tiếng quát tháo của Khánh Nam.
Khương Duy vẫn đằng đằng sát khí xông lên tầng 2. Cảnh tượng trong phòng Khánh Nam càng khiến cậu sôi máu. Viết Quân thì cứ đơ ra.
Khánh Nam đang đẩy Linh Như xuống giường và 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Tư thế đúng là người ngoài nhìn vào thì không được hay ho cho lắm.
- Trả đây.
- Không.
- Trả!
- Không!
Hai anh em vẫn ở nguyên như thế mà không hay biết Viết Quân và Khương Duy đang đứng ngoài.
- Đưa cho anh!
- Không!
- Anh sẽ nói với ba là em bị ốm đấy.
- Em không đưa. Việt Thế! – Linh Như hét ầm lên.
Việt Thế rầm rầm chạy sang từ phòng bên cạnh, ném cho Khương Duy và Viết Quân cái nhìn thản nhiên hết sức rồi phi vào trong phòng, ngồi xuống
ghế rên rỉ.
- Á… Linh Như! Băng lại cho anh đi! Hình như bị chảy máu rồi.
Vừa nghe đến “chảy máu”, Khánh Nam bật dậy đến chỗ Việt Thế.
- Tôi bảo cậu ngồi yên cơ mà!
- Hì hì! Khánh Nam! – Việt Thế cười nham hiểm – Cậu bị lừa rồi.
Khánh Nam khựng lại nhớ ra cái điện thoại đã bị con em gái cuỗm mất, vội vàng quay ra thì bắt gặp Khương Duy đang chặn nó ở cửa.
- Em dừng việc em đang làm lại đi. Anh không mượn em phải xía vào việc gia đình anh. – Khương Duy quát ầm lên.
- Anh định nói việc gì? – Linh Như bình tĩnh hỏi lại.
- Dùng sức ép ngân hàng ép ông nội anh cho anh về Vũng Tàu.
- Gì cơ? – Nó mở to mắt ngạc nhiên – Về Vũng Tàu?
- Em đừng có giả bộ nữa. Anh biết hết rồi. Dừng ngay lại đi. Anh không
mượn! Em có chừng có mực thôi. Nếu không thì anh cũng không thể cho qua
mãi được đâu.
- Việc gì vậy Khương Duy?
Gương mặt Khánh Nam trở lại vẻ lạnh tanh tiến ra phía cửa.
- Hỏi nó đi! Không ai mượn mà cứ xen vào gia đình