XtGem Forum catalog
Lần Thứ Hai Yêu Em

Lần Thứ Hai Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321690

Bình chọn: 7.00/10/169 lượt.

tham gia
rất nhiệt tình khiến các phụ huynh khác cũng rất hài lòng.

Mấy
ngày Lam đi công tác, chỉ trừ hôm họp phụ huynh ở bên nhà dì Hạnh, còn
lại Duy Nguyên sang ở với Duy Minh. Ngày Lam đi công tác về, Duy Minh
nói Lam về thẳng chung cư của mình ăn cơm rồi sẽ chở hai mẹ con về nhà.
Lam không nói gì xem như đồng ý. Cả buổi tối loay hoay trong bếp, cuối
cùng Duy Minh cũng chuẩn bị xong mấy món thông thường, còn Duy Nguyên
thì ngồi ở ghế, liên tục trầm trồ:

- Bố đến đeo tạp dề cũng phong độ, không hổ danh là bố của con.

Đứa con này quả thật lém lỉnh, cách nói chuyện cũng chẳng khác gì Duy Minh, mỗi lúc nói chuyện với Duy Nguyên, Duy Minh luôn cảm thấy như chính
mình đang trò chuyện với mình, quả thật là bản sao nhỏ khiến người ta
tràn đầy hạnh phúc.

Lam đi xe của cơ quan nên bảo Duy Minh không
cần đón, lúc về đến nhà Duy Minh cũng đã là khá muộn. Ăn cơm xong cũng
vội vàng muốn ra về, đến cổng chung cư nhà Lam, bước xuống xe, Lam nói :

- Cậu về đi, hôm nay tôi mệt lắm, không tiếp cậu được đâu.

Duy Minh không phản ứng gì, nhưng Duy Nguyên thì đã có phản ứng ngay lập tức.

- Mẹ à, sao mẹ lại gọi bố là cậu, các bạn con bảo bố mẹ thì phải gọi nhau là anh em, nếu không gọi anh em thì không phải vợ chồng. Hôm nọ bạn
Hiếu lớp con bảo không tin con có bố, vì lúc bố mẹ đón con bạn ấy nghe
mẹ gọi bố là cậu. Bạn ấy nói với cả lớp nên tất cả các bạn đều không tin con, nói bố không phải bố của con, nói con lừa các bạn ấy.

- Con…Lam ngập ngừng.

- Sao mẹ không gọi bố là anh ạ?

- Mẹ với bố con bằng tuổi nhau nên mẹ mới gọi thế. Lam trả lời.

- Con không chịu đâu, mẹ phải gọi bố là anh, nếu không con lại bị các bạn chê cười. Duy Nguyên chu môi lên, ra vẻ hờn dỗi.

Duy Minh trước nay vẫn vậy, đứng trước những màn đối đáp hay ho như thế này luôn làm bù nhìn. Có lẽ Duy Minh cũng hiểu, chỉ cần mình Duy Nguyên
giải quyết Lam là đủ rồi.

Trước những lời lẽ đó của Duy Nguyên,
Lam cảm thấy mình vô cùng bất lực, đành đánh trống lảng mà nắm tay Duy
Nguyên đưa lên nhà, giờ phút này tâm trí Lam cũng không còn nghĩ được gì nữa. Để lại Duy Minh vẫn đứng dựa vào cửa xe, nhìn bóng hai mẹ con, mỉm cười trìu mến :” Còn nhiều thời gian mà, anh sẽ chờ “

Hạnh phúc
ngắn ngủi chính là hạnh phúc khiến người ta lo sợ. Nhưng chính cái hạnh
phúc ngắn ngủi đó, luôn khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Sự ngắn
ngủi khiến cho người ta day dứt tiếc nuối, mong muốn một ngày được trở
lại để kéo dài nó thêm chút nữa. Dù vậy, cơ hội nào đâu phải luôn chờ
đợi con người. Nếu một lần đánh mất, liệu rằng lần thứ hai có thật sự
biết trân trọng?

Lại một lần nữa nhờ sự giúp đỡ rất hồn nhiên của Lam, Duy Minh cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Lam khi đề nghị
hai mẹ con đi gặp mặt bạn bè của Duy Minh. Đối với Duy Minh đây là sự ra mắt, còn đối với Lam, đây chẳng qua chỉ là một sự có qua có lại.

Vừa xuống xe, bước đến cửa nhà hàng.Duy Nguyên bỗng níu lấy tay Lam, nũng nịu nói :

- Hôm nay mẹ nhất định phải gọi bố là anh, đừng làm bố với con mất mặt.

- Thôi đừng bắt nạt mẹ con nữa, mẹ không vui sẽ lại lạnh lùng với bố, lúc đó bố con sẽ rất buồn đấy. Duy Minh tươi cười nói.

- Con không biết đâu, phụ nữ đúng là luôn làm đàn ông mất mặt.

- Duy Nguyên, con học câu này ở đâu vậy?

- Chú Chiến bạn bố nói thế đấy ạ.

- Chú Chiến nào?

- Lần trước bố đưa con đi gặp bạn bố, con nghe chú ấy nói thế. Duy Nguyên vô tư nói.

Lam quay sang lườm Duy Minh, Duy Minh lại dùng ánh mắt vô tội nhìn Lam, nhẹ nhàng biện hộ :

- Chỉ là gặp mặt thôi mà, chúng ta vào nhanh không người ta đợi lâu.

Nói rồi Duy Minh bế Duy Minh vào nhà hàng, Lam đi đằng sau. Chào hỏi giới
thiệu xong, mọi người lại ngồi xuống nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên người giới thiệu tên Chiến lúc nãy chợt hỏi Duy Minh :

- Có phải vợ
cậu chính là cô bé ngày xưa mà khi ra trường rồi cậu vẫn bắt tôi hằng
ngày tra hỏi theo dõi xem bao giờ cô ấy trở về trường lấy bằng tốt
nghiệp không đấy? Tôi còn nhớ rõ bản mặt đỡ đần của cậu lúc đó, thật sự
khiến tối rất là khó hiểu.

Đối với câu hỏi này, Duy Minh không trả lời. Không chịu thua, Chiến lại nói tiếp:

- Hình như em cũng hồi đó cũng là cán bộ lớp đúng không Lam, tôi nhìn thấy rất quen.

- Vâng, em là bí thư. Lam nhẹ nhàng trả lời.

- Hóa ra là vậy, là cô bí thư ngang ngạnh trước đây khiến con người nào
đó mất ăn mất ngủ chai mặt bám theo. Tự nhiên nói đến đây Chiến nhìn
sang Duy Minh nhếch môi cười.

Duy Minh với Lam cùng im lặng. Đã
có nhiều chuyện xảy ra, bản thân cả hai người chưa từng quên những điều
trong quá khứ, nhưng bây giờ lại đối mặt với nó bằng hai thái độ khác
nhau. Những kỷ niệm đó khiến Duy Minh không thể nào quên nổi Lam, quên
nổi ánh mắt trong veo nhưng có chút buồn khi nhìn thẳng vào mắt Duy
Minh. Còn đối với Lam, những điều đó là những kỷ niệm quá ngắn ngủi,
không thể nhớ đến, nếu nhớ đến La