Insane
Lời thách đố tình yêu

Lời thách đố tình yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324394

Bình chọn: 8.00/10/439 lượt.

uyến rũ ấy trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu nha đầu, mình mời
cậu đi ăn cơm nhé!”.

Thu Hạ Hạ im lặng rất lâu rồi gật đầu. Có một vài câu hỏi đã đến lúc phải biết câu trả lời là gì rồi.

Trương Nhã Tuyên ở bên đã nhìn thấy liền nói xen vào: “Mình cũng muốn đi!” Chỉ cần nhìn là biết hai người bạn này có vấn đề nên cô phải đi
cùng để bảo vệ bạn chí cốt.

Mạc Trần Bạch liếc nhìn Trương Nhã Tuyên cười rồi nói: “Chúng mình đi ôn lại thời thanh mai trúc mã, cậu đến góp vui cái gì?”.

“Mình không cần biết, mình nhất định phải đi!” Một Trương Nhã Tuyên
hiền dịu, biết điều vì bảo vệ bạn thân mà tự nhiên cũng đanh đá hét lên.

“Ai thèm quan tâm đến cậu!” Mạc Trần Bạch từ chối rồi “ra lệnh”: “Cậu mau về nhà đi!”.

“Mình muốn đi với Nhã Tuyên.” Thu Hạ Hạ nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Mạc Trần Bạch không kịp nói thêm điều gì nữa.

Nghe thấy thế, Trương Nhã Tuyên đắc ý quay sang Mạc Trần Bạch “hứ!”
một tiếng. Mạc Trần Bạch chỉ đáp lại một câu: “Trẻ con!”, rồi tiếp tục
cười nói, trêu chọc Thu Hạ Hạ.

Hơn mười phút sau, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất thị trấn Hạnh Phúc có tên Á Mễ Khắc.

Loại nhà hàng năm sao kiểu này, trong lòng Thu Hạ Hạ sớm đã muốn được ăn một trận no nê, thoải mái! Có điều sự thoải mái này có được là do
bữa hôm nay được người khác mời, nếu không phải vì như thế thì Thu Hạ Hạ sẽ không thấy hoan hỉ đến như vậy. Nếu như theo giá cả trên menu, ăn
một bữa bình thường thôi thì ví tiền cũng có thể lép đi trông thấy.

Bây giờ có người mời rồi, Thu Hạ Hạ bình thường lắm lời như thế bỗng
nhiên im lặng, lặng lẽ đảo đồ ăn trong bát, ăn một miếng rồi thôi, hương vị đồ ăn nhạt như nước ốc. Nhưng Trương Nhã Tuyên nhu mì, dịu dàng thì
không khách sáo, gọi đầy một bàn các món ăn. Lúc thức ăn được đưa lên,
cô cũng không ăn, chỉ chăm chăm chế giễu Mạc Trần Bạch, câu nào câu nấy
đều chĩa mũi nhọn vào cậu. Rõ ràng là cô chỉ muốn “đánh” vào ví tiền của Mạc Trần Bạch, không hề có ý động đến đồ ăn trên bàn. Tốt nhất là anh
chàng này không đủ tiền trả, cô nhất định sẽ xúi quản lý nhà hàng giữ
cậu ta lại rửa bát trừ nợ.

Về phía Mạc Trần Bạch, cậu không hề so đo với Trương Nhã Tuyên. Trong
suốt thời gian dùng bữa, cậu chỉ lặng lẽ quan sát Thu Hạ Hạ, trên môi
vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy. Đến lúc thanh toán, cậu mới nhìn chế giễu
Trương Nhã Tuyên, giọng châm chích: “Hôm nay có nghe một bạn nam trong
lớp nói, bạn Nhã Tuyên là một cô gái rất nhu mì, tuyệt đối không thể ngờ cậu lại háu ăn đến thế. Mình nghĩ sau khi các bạn cùng lớp biết điều
này, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc đấy!”.

“Hứ!” Trương Nhã Tuyên không thèm để ý tới cậu ta, quay sang nói với người bạn thân thiết: “Hạ Hạ, mình đưa cậu về.”

Từ bữa tối đến giờ, Thu Hạ Hạ lơ đãng, giờ mới dần dần lấy lại được
chút tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, cười miễn cưỡng:
“Nhã Tuyên, không cần đâu! Mình có thể tự về được.”

“Nhưng mà…” Trương Nhã Tuyên không an tâm, liếc sang Mạc Trần Bạch.

Thu Hạ Hạ hiểu ý, vỗ vỗ vào mu bàn tay Nhã Tuyên, xoa dịu: “Đừng lo! Mình có thể tự bảo vệ bản thân!”.

Mạc Trần Bạch đảo mắt khinh khỉnh, hai cô nương này tính toán phòng bị như thể cậu là Đại Ma Vương vô cùng tàn nhẫn không bằng!

Thu Hạ Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi Nhã Tuyên ngồi
vào trong, còn nhìn Mãi theo cho tới khi chiếc taxi đi xa chỉ bé bằng
một cái chấm nhỏ mới lặng lẽ quay lại bên cạnh Mạc Trần Bạch.

Im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình vang lên trên con phố vắng lặng: “Mình về trước đây!”.

“Mình đưa cậu về!” Cậu nói, ngữ khí không phải là câu hỏi mà là sự quyết định.

Thu Hạ Hạ im lặng gật đầu.

Hai người im lặng bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói câu
nào. Có tiếng cười ồn ào vọng lại từ phía con phố đêm cách đó không xa
nhưng những âm thanh náo nhiệt đó không lọt vào tai họ. Lúc này, chỉ có
hai người bên nhau, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không hề liên quan tới
họ.

Tối nay không có ánh trăng, trên trời chỉ có những đám mây dày đã
giấu mặt trăng và những ngôi sao đi đâu mất. Dưới ánh đèn đường, bóng
đèn không mới lắm phủ một lớp bụi dày, có một vài con thiêu thân bay
phía dưới, bay vòng vòng không nghỉ hòng tìm kiếm ánh hào quang cho
riêng mình. Ánh đèn màu vàng, tạo thành quầng loang trên con phố tĩnh
lặng, thưa thớt, hắt lên người họ tạo thành hai chiếc bóng đổ dài, rất
gần nhau, gần như trùng hẳn vào nhau, như đã từng trải qua những năm
tháng quấn quýt bên nhau.

“Tiểu nha đầu.”

Giọng Mạc Trần Bạch trầm ấm vang lên từ trong đêm tối mông lung,
giọng nói bớt đi vài phần “tà khí”, thêm vào đó là một chút đau buồn
không dễ nhận thấy.

Thu Hạ Hạ lặng lẽ không đáp lại. Cô đang tự giễu cợt, hôm nay cô làm sao vậy? Không phải bình thường giống con chim sẻ rất thích chi chi cha
cha, nói luôn miệng sao? Tại sao hôm nay lại cứ im lặng như vậy? Thật là không giống cô chút nào cả!

“Cậu vẫn còn giận mình phải khôn