
g?” Mạc Trần Bạch hỏi.
Cô vẫn còn giận cậu sao? Thu Hạ Hạ tự hỏi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng đến lúc nhớ lại cảnh cậu quay lưng lạnh lùng, những
tiếng khóc bất lực rõ mồn một lại vang lên, quanh quẩn bên tai. Như thế
có được tính là không tức giận không?
“Mình không biết.” Thu Hạ Hạ nghe thấy mình nói như vậy.
“Tiểu nha đầu, nếu bên trong những biểu hiện của sự việc còn ẩn giấu
một sự thật khác, cậu có tha thứ cho mình không?” Mạc Trần Bạch cúi đầu
nhìn cô dò hỏi, ánh mắt như có ngọn đuốc. Thu Hạ Hạ bối rối cúi đầu
xuống nhìn đôi giày của cô, tránh cái nhìn chằm chằm như có lửa của cậu.
“Tiểu nha đầu…” Cậu hạ giọng gọi cô, kìm nén sự căng thẳng và kích
động trong giọng nói. Cậu đút tay vào trong túi quần mà không gây ra
tiếng động nào, lấy ra một vật gì đó rồi để trong lòng bàn tay, xúc động run run chuẩn bị đưa cho cô.
“Mình về đến nhà rồi!” Cô dừng bước, nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói,
không hề phát hiện ra câu nói của cô đã làm gián đoạn hành động của cậu.
Mạc Trần Bạch khựng lại, bàn tay sắp đưa ra cứng đờ trong không trung.
Gió lặng lẽ thổi vào khoảng không giữa hai người.
Một lúc lâu sau, tay Mạc Trần Bạch run lên một chút, cuối cùng không còn chút lực nào buông thõng xuống.
“Thôi! Cậu vào nhà đi!” Mạc Trần Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Đôi mắt ngập tràn hoa đào dần dần trở nên buồn bã.
“Ừ! Cậu… cũng về nhà đi!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn sang căn hộ bên
cạnh nhà cô, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu. Lẳng lặng thu ánh nhìn về,
cô lộ vẻ bối rối, nhanh chóng mở cửa sắt rồi chạy vào nhà.
Nhìn bộ dạng cô như thể đang tránh ma, nhanh nhanh chóng chóng từ bên cạnh chạy thoát, Mạc Trần Bạch không nén nổi một nụ cười chua xót. Cô
ấy nhất định rất hận cậu cho nên đến cả việc ở bên cạnh cậu thêm một lát thôi, cô ấy cũng không muốn. Cười đau khổ, cậu giơ bàn tay phải đang
nắm chặt lên, các ngón tay từ từ mở ra. Nằm trong bàn tay đầy đặn của
cậu là một chuỗi vòng tay dùng để thay cho một lời xin lỗi được thiết kế rất tinh xảo. Chiếc vòng tay bằng bạc dưới ánh sáng màu vàng của ngọn
đèn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, dịu dàng.
Một năm trước vào ngày mà chiếc lắc bằng bạc này lẽ ra phải được đeo
lên cổ tay cô ấy, chính sự ngu muội của cậu đã gây tổn thương cho trái
tim mềm yếu của cô ấy.
Một năm trước, có lẽ cậu không nên giúp đỡ người con gái kia? Nếu như không có chuyện đó thì quan hệ giữa cô và cậu ngày hôm nay sẽ không
thành ra như thế này phải không?
“Tên tiểu tử Mạc Trần Bạch đúng thực chẳng phải là một tên Sở Khanh
tầm thường! Hãy nhìn cái bộ dạng đang PR bản thân đó của hắn ta kìa,
trông mới ghét làm sao!” Trong lớp học, Trương Nhã Tuyên nhìn về phía
Mạc Trần Bạch đang được một đám con gái vây quanh chuyện trò “nổ như
pháo rang” cách đó không xa, nhận xét với vẻ khinh miệt.
Thu Hạ Hạ không hùa theo lời châm chọc như mọi khi, không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Trương Nhã Tuyên quay đầu nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, không nén nổi
liền chau mày lại. Nghĩ về thái độ khác thường của Thu Hạ Hạ từ hôm qua
tới hôm nay, cuối cùng cô đành huých vào người bạn rồi hỏi:
-“Hạ Hạ, trước đây cậu có quen với Mạc Trần Bạch phải không?”.
Thu Hạ Hạ chu môi, gật gật đầu, do dự một lát rồi thủng thẳng kể lại
đầu đuôi câu chuyện: “Cậu ấy là hàng xóm, và cũng là bạn học của mình.
Lúc còn nhỏ, cậu ấy rất độc mồm độc miệng, thường trêu chọc, gọi mình là “em gái phì nộm”. Nhưng mỗi ngày đi học đều không quên đèo mình. Sau
đó, khi đăng ký nguyện vọng trường thi chuyển cấp, chúng mình đều cùng
đăng ký nguyện vọng giống nhau. Cậu ấy dễ dàng thi đỗ nguyện vọng một,
còn mình vì thiếu mất ba điểm nên mới học trường Tri Hiền. Cũng trong
mùa hè năm đó, mình phát hiện ra là mình thích cậu ấy, nhưng mình không
dám nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy ưu tú như thế, lại còn đẹp trai, hội họa cũng tuyệt. Mình chỉ cần nấp trong bóng tối nhìn trộm cậu ấy, thích
thầm cậu ấy, như thế là đã đủ rồi. Nhưng thầm thương trộm nhớ cậu ấy
được một năm, nghỉ hè giữa lớp 10 lên lớp 11, cậu ấy thông báo cho mình
biết thầy hiệu trưởng thấy tài năng hôi họa thiên bẩm của cậu nên đã gửi cậu sang Học viện mỹ thuật Paris học tập. Khi nghe thấy điều đó, mình
đã thấy xây xẩm, choáng váng. Mình nghĩ sau này sẽ là cả một khoảng thời gian rất dài không nhìn thấy cậu ấy nên quyết định tìm cơ hội nói cho
cậu ấy biết tình cảm của mình. Sinh nhật năm đó, mình hẹn cậu ấy ra
ngoài, nhưng khi mình vừa mới nói cho cậu ấy biết là mình thích cậu ấy
thì cậu ấy chẳng nói chẳng rằng bỏ đi cùng một người con gái khác. Rõ
ràng cậu ấy chẳng có tình cảm gì với mình. Mình bắt đầu tránh mặt không
tiếp xúc với cậu ấy, bất kể là gặp mặt hay nói chuyện điện thoại. Từ sau lần nói chuyện ấy, chúng mình chưa nói chuyện với nhau dù chỉ nửa lời
thì cậu ấy ra nước ngoài.” Thu Hạ Hạ từ từ kể lại giọng nhỏ nhẹ. Tâm tư
bất giác trở lại cái đêm đã khiến lòng cô tổn thương ấy.
Đó là một đêm trời có sương mù, những đám sươ