Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 9.5.00/10/293 lượt.

theo cái dáng nhỏ nhắn của nó len lỏi trong đám đông. Hắn
ngồi xuống đầy nặng nhọc, hắn không nghĩ nó lại mạnh mẽ đến như vậy.
Đúng là một nữ bảo bình thực thụ, hắn mỉm cười.

- Không đau chứ _ Linh giúp nó thoa thuốc

- Không sao nè _ nó cười

- Không ngờ Bảo lại mạnh mẽ như vậy _ Thiện đưa cho nó ổ bánh mì nói

- Hì, không mạnh mẽ để người ta ăn hiếp à _ nó nói

- Thì để người khác bảo vệ, không phải có….

- Bảo đâu phải con nít mà bảo vệ, Bảo lớn rồi _ nó cắt ngang lời Thiện

- Chiều nay nữa là xong đúng không _ Linh hỏi, tay vặn vặn chai thuốc

- Ờ _ nó đáp

- Toán thì yên tâm rồi, xong ta đi đâu đó làm một tí đi _ Thiện nói

- Để xem đã _ nó nói _ ba Bảo về rồi _ nó cười

- Ớ, về khi nào á _ Linh nói

- Sao không báo để tụi này tới chơi _ Thiện tiếp

- Mới hôm qua, hôm qua Bảo nghỉ học đi đón ba đó _ nó cười

- Vậy tí về nhà Bảo đi, tiện thăm ba Bảo luôn _ Linh nói

- Ý kiến hay á _ Thiện nói

- Hai cái đứa này, kẻ tung người hứng vậy _ nó liếc xéo hai đứa kia

- Ha ha _ tiếng cười giòn tan của cả ba đứa giúp nó với đi phần nào

“ Nụ cười…có thể che giấu được nỗi buồn

Bận rộn….có thể che giấu sự đau thương

Lời nói….có thể cha giấu được những quan tâm thầm lặng

Thế nhưng…..

Đôi mắt

…là điều duy nhất không thể che giấu được tâm trạng, cảm xúc thật sự…”

- Mày hay nghe cái đó vậy, nó là gì á _ Khánh ném cho hắn một lon nước

- Này hả _ hắn đưa cái mp4 lên _ máy nghe nhạc thôi

- Thay đổi quá ha _ Khánh cười

- Bình thường nè _ hắn đáp



Buổi chiều trôi qua cũng khá nhẹ nhàng, nếu môn thi là toán thì nó
đâu có gì phải lo, sở trường mà. Cái nó lo là hắn kìa, việc đối diện với hắn cả ngày mà không nói với nhau câu nào nó cũng rất bức bối.

- Đến bao giừ em mới chịu nói chuyện lại với tôi đây _ hắn nói

- Việc cứ nhìn thấy em im lặng tôi rất khó chịu _ hắn lại nói

- Ta cần có vài việc vần nói rõ _ hắn ngồi nói một mình

- Nè, nghiêm túc xíu đi _ thầy Minh đứng trên lớp nói lớn

Hắn nhún vai nhìn thầy và cả lớp như muốn nói hắn vô tội vậy.

- Nè Gia Bảo _ Linh hét lớn

- Ờ, ra lâu chưa _ nó nói mà tay đang tìm cái gì trong balô

- Mới nè, cái mặt còn đau không _ Linh nhìn nó xót xa

- Phải hỏi là làm bài tốt không mới đúng chứ _ Thiện tiến lại gần

- Ờ hơ, quên mất, làm bài tốt không _ Linh hỏi

- Tốt nèk, hì _ nó đeo balô lên vai

- Vậy về thôi, chắc ba Bảo đang đợi đó _ Thiện nói rồi đi trước

- Tính vậy miết sao con quỷ _ Linh nói khi chỉ còn hai đứa nó

- Sao _ nó giả vờ như không biết gì

- Giả nai vừa thôi, mày tính sao với anh Đức _ Linh vừa đi vừa nói

- Tinh gì giờ _ nó nói _ nếu không biết gì thì thôi vậy, dù
sao chuyện đó chắc gia đình cũng đứng ra lên tiếng nên thôi kệ đi

- Nhưng đó là người mày yêu đó, đáng lẽ anh Đức phải là của mà đó con ngốc _ Linh cú lên đầu nó một cái đau điếng

- Tao cắn mày giờ _ nó trợn mắt trợn mũi nhìn Linh _ nếu là của nhau thì là của nhau thôi

- Mày nói cái khỉ gì vậy _ Linh nhìn nó khó hiểu nhưng nó chỉ cười ngốc nghếch

- Đi nhanh lên _ Thiện ở trước hối hai đứa nó

- Từ từ, làm thấy ghê à _ Linh gắt

Nó phì cười rồi đi theo sau hai đứa kia. Ra tới cổng trường nó ngoái
đầu nhìn lại, nó có cảm giác hắn đang nhìn nó. Đúng y choc, hắn đang
đứng trên lầu nhìn xuống, tay cầm điều thuốc hút phì phò. Nó mỉm cười
nhẹ nhưng rồi vội dập tắt nụ cười đó. Liếc mắt sang chỗ khác nó thấy
Hồng đang đứng nhìn nó ở hành lang lầu bên.

- Gì chứ _ nó nhìn Hồng đang đứng chống nạnh nhìn nó

- Đi thôi, nhìn gì vậy _ Linh chạy lại kéo tay nó đi

- À, ờ _ nó nói

Linh kéo nó ra chỗ Thiện đang đứng rồi tụi nó bá vai bá cổ nhau ra
về. Trên đường về nhà tụi nó nói chuyện rộn ràng, cười nói to tiếng
khiến ai đi qua cũng tưởng ba đứa nó mới trốn trại. Có một thằng bé tay
cầm que kem cứ đứng nhìn tụi nó.

- Nhìn gì mà dữ vậy thằng kia _ Thiện tới gần thằng bé nói

- Hức…hức …oa ….oa….mẹ ơi _ thằng bé khóc lớn

- Gì chứ, làm như mình em có mẹ vậy, anh cũng có mẹ ở nhà mà _ Thiện chống nạnh nhìn thằng bé

- Gì chứ, bắt nạt trẻ con à _ Linh nói

- Mẹ nó tới bây giờ _ nó nói

- Oa,…mẹ ơi _ thằng bé khóc lớn hơn

- Gì vậy, mấy đứa làm gì vậy _ mẹ thằng bé chạy lại bế nó lên

- Ôi trời, con cô đòi đánh nhau với cháu đấy _ Thiện chống nạnh lên nói

- Gì chứ…nói vậy mà nghe được à _ bà cô kia quát lớn

- Xin lỗi cô, chỉ là hiểu lầm thôi ạ _ nó bước tới trước kéo Thiện lại nói

- Ở nhà bố mẹ mấy đứa không dạy mấy đứa ra đường như thế nào à _ thấy bọn nó xuống nước bà cô kia lấn tới

- Dạ không thưa cô _ nó đanh giọng lại nói

- Hèn chi, đúng là…. _ bà cô nói

- Không có mẹ thì ai dạy đây cô _ nó ngước lên nhìn bà cô

Bà cô như thấy mình sai rồi thì phải, nên đã bỏ đi. Thiện với Linh
sững người khi nghe nó nói như vậy. Chơi với nhau dù chưa lâu nhưng đáng lẽ từng đó thời gian tụi kia phải hiểu nó như thế nào, phải chịu đựng
những gì chứ. Vậy mà Thiện với Linh chẳng biết gì cả.

- Rõ ràng thằng bé kia đòi đánh nhau với tớ mà _ Thiện nói để xua tan không khí này

- Quá tệ, cậu thua một đứa con nít đấy _ nó nói rồi bỏ đi

- Tớ nên coi lại quan hệ của chúng ta thì phải _ Linh chọc Thiện

- Gì chứ