Teya Salat
Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322891

Bình chọn: 8.00/10/289 lượt.

_ Thiện chạy theo hai đứa kia _ thử gọi nó lại đi, tớ sẽ đánh thằng nó mà

- Dẹp đi _ Linh nói

- Đừng nhận người quen nha _ nó thêm vào

- Gần về tới nhà rồi cậu đi xa ra xíu đi _ Linh nói

- Gì chứ, hai người dám chê tớ à _ Thiện nói

- Tớ sợ hàng xóm tớ nhìn thấy tớ đi với cậu lắm _ nó nói

- Há há _ Linh cười châm chọc Thiện

KÍT….KÍT….RẦM RẦM RẦM

Tiếng động kinh hồn vang lên làm dập tắt tiếng cười vui nhộn của tụi
nó. Tiếng động kinh hoàng đó thu hút sự chú ý của bọn nó. Một quả táo
lăn xuống dốc nhà nó, đụng chúng trên nó nên dừng lại. Nó cúi xuống nhặt quả táo lên rồi đứng thẳng dậy nhìn lên dốc ngay trước cổng nhà nó. Có
một vụ tai nạn ngay trước nhà nó, người đàn ông bị đụng trúng bị hất
vang ra xa chiếc xe phải vài trăm mét. Bỗng nó vứt quả táo đi, hét lớn
rồi chạy thục mạng đến chỗ người đàn ông đang nằm bất động ở đó. Thiện
và Linh cũng chạy theo nó. Nó đứng đơ ra trước người đàn ông đang nằm
đó. Người đàn ông kia bê bết máu, Linh hét lớn khi thấy máu bê bết.
Thiện ôm Linh lại để che mắt Linh không cho Linh thấy cảnh đó.

- Ba à… _ nó quỳ xuống bên cạnh người đó, người kia giật giật nhìn rất ghê

- Gia Bảo…. _ ông nói nặng nhọc mỉm cười với nó

- Hụ Hụ…_ ba nó ho sặc sụa ra máu

- Đừng nói gì nữa ba, con đưa ba tới bệnh viện nha _ nó nắm chặt tay ba nó

- Gia Bảo, …ba….xin lỗi…con nhiều lắm… _ ba nó cố rặn từng chữ.

- Đừng nói gì nữa _ nó hốt hoảng khi thấy ba nó thở gấp _
gọi cấp cưu dùm Bảo đi _ nó quay lại nhìn Thiện _ nhanh lên đi mà

- Nghe ba…má con chết là lỗi do ba…hụ hụ ….ba…là ba ép hai đứa…đi du học…là…là do ba _ ba nó khóc nhìn nó

- Không phải do ba đâu, là tại con, tại con á _ nó khóc nhìn ba nó đau đớn

- Cố gắng ngoan, ba đi xin lỗi má con đây _ ông cố gắng nói suôn sẻ một câu rồi tắt thở

- Không, đừng mà ba….BA….ĐỪNG MÀ

Mọi ký ức chợt ùa về trong nó, cũng như vậy, má nó cũng đã mất nhưu
vậy. Cái ngày đó chợt ùa về trong nó. Nó khóc thét lên đau đớn, mãi
không chịu buông ba nó cho cơ quan chức năng giải quyết cho đến khi anh
nó về. Nó ngồi bệt dưới đất nắm tay ba nó, không cho bất kỳ ai đụng vào.

- Đừng như vậy mà Bảo _ anh nó ôm nó kéo ra khỏi ba để người xa thu dọn hiện trường

- Đừng khóc nữa mà Bảo _ Linh an ủi nó

- Cố lên _ Thiện xoa xoa tay nó

- Má….má cũng vậy hai à _ nó vùi mình vào lòng anh nó

- Anh xin lỗi _ anh nó cố gắng nén lòng lại để làm chỗ dựa cho nó nên anh đã không khóc, anh chỉ nhìn nó đau đớn

- Người đàn ông này do say rượu nên đã đụng trúng ba cậu,
chúng tôi sẽ đưa ông ta về cơ quan xét xử _ một chú công an tới nói với
anh nó

- Dạ _ anh nó đáp lại

Công an đã dẫn tên đó đi, nó ngồi bệt dưới đất nhìn theo dáng người
đàn ông đó. Không căm ghét, không tức giận, không vui mừng, mắt nó như
người vô hồn vậy. Không một chút biểu cảm sắc mặt.

- Đứng dậy thôi _ anh nó đỡ nó đứng dậy _ đứng dậy vào nhà thôi

- Đứng dậy đi Bảo _ Linh cũng đỡ nó đứng dậy

- Ta về thay đồ rồi tới đây chứ _ Thiền kéo tay Linh lại nói

- Vậy tụi em về trước rồi tí quay lại nha anh Cường _ nghĩ một hồi Linh quay lại nói với anh nó

- Ừ, về cẩn thận _ anh nó vỗ vai hai đứa

- Linh về, tí Linh quay lại nha _ Linh vuốt vuốt mặt nó

- Đi thôi _ Thiện cầm tay Linh đi về

- Ta đi thôi, em cần thay đồ, đồ em bẩn hết rồi _ anh dìu nó vào nhà.

Đèn từ trong nhà ra ngoài sân đều được bật sáng hết lên. Những người
liệm xác được anh nó gọi tới an tang cho ba nó đã tới. Họ giúp đưa ba nó vào nhà, lau sạch sẽ rồi thay đồ cho ba nó. Nó ngồi ở cầu thang trên
lầu nhìn họ thay đồ cho ba. Đồng phục nó dính đầy máu của ba, lúc nó ôm
ba nó lên khi ba nó trút hơi thở cuối cùng. Nó chẳng khóc nữa, nó chỉ
ngồi đó như người mất hồn nhìn mọi người. Họ đã thay đồ xong cho ba nó,
cũng đã đặt ba nó nằm trên một chiếc giường màu trắng xong xuôi đâu vào
đó rồi mà nó vẫn ngồi đó.

- Tao tới muộn, có chút việc _ Vương chạy vào nói với anh nó

- Ờ, tới là được rồi _ anh nó cũng buồn

- Con bé đâu _ Vương hỏi

- Trên lầu _ anh bật khóc _ làm sao nó chịu nổi chứ

- Rồi sẽ qua mà _ Vương ôm bạn mình lại an ủi

- Tội nghiệp con bé…hức _ anh khóc nức nở

Được một lúc thì Linh và Thiện tới. Thiện thì mặc một chiếc quần tây
đen cùng chiếc áo sơ mi đen, Linh thì mặc một chiếc váy xuông chữ A màu
đen trơn.

- Bọn em mới tới _ Thiện chào Vương và anh nó

- Hai đứa tới à, muộn rồi mà, ba má hai đứa sẽ lo lắm đó _ Vương nói

- Em xin má em ở lại rồi _ Linh mỉm cười buồn bã

- Tí anh Khánh tới đón em _ Thiện nói

- Gia Bảo đâu anh _ Linh nhìn xung quanh tìm nó

- Trên lầu á _ Cường buồn bã nhìn lên cầu thang nơi nó đang ngồi

- Em lên với nó, cậu ở lại giúp mấy anh nha _ Linh nói

- Ừ _ Thiện trả lời

Linh bước lên cầu thang dẫn tới chỗ nó đang ngồi. Nó còn chẳng thèm
nhìn Linh lấy một cái. Nó cứ nhìn xuống cái xác ba nó đang nằm bất động
dưới nhà.

- Bảo à _ Linh ngồi xuống cạnh nó _ theo Linh vào phòng tắm rửa thay đồ đi

- Ba Bảo đó Linh _ nó chỉ tay xuống cái xác

- Bảo à _ Linh bật khóc khi thấy nó đau đớn như vậy

- Đi tắm đi ha, theo Linh đi thay đồ nha _ Linh đỡ nó đứng dậy

- Ba Bảo đó Linh, Bảo giới thiệu với Linh