
ng bật dậy, giọng run run như
không tin vào mắt mình:
- Cậu chính là...!- Thiên Bối ngồi bật dậy, há hốc miệng.
Khải Nhi hứng khởi, chuẩn bị sẵn bộ mặt dương dương tự đắc để khinh thường Thiên Bối.
- Là...Du Khải Nhi?
" Rầm!"
Khải Nhi lập tức ngã vật xuống, một màn đo đất rất ấn tượng, cô gái
này không phải ngây thơ đến mức đó chứ? Cô lồm cồm bò dậy, hai mắt long
lên những tia đỏ ngầu, gần như hét lên:
- Cậu đùa với tôi à? Cái đó ai cũng biết mà.
Thiên Bối nghệt mặt ra, chẳng hiểu nổi lý do vì sao người kia bỗng
dưng nổi giận với mình, cô đâu có nói sai gì chứ. Cô nhăn mũi, tay bóp
bóp trán ra chiều nghĩ ngợi, bộ dạng này đúng là ngốc nghếch hết tả nổi.
Bỗng, cô “À” lên một tiếng, hai mắt sáng rực, dường như là đã có câu trả lời thấu đáo rồi:
- Hay...ý cậu là...cậu là người giúp việc của Vương Thần?
Đùng đoàng!
Khải Nhi nghe như có sét đánh ngang tai mình, sự thật sao mà phũ phàng thế?
Cô liếc xéo Thiên Bối như nhìn một kẻ tâm thần vừa trở về từ đồi Búp
Lê. Thề là lúc đó cô đã phải tốn mất một nửa tinh thần để điều chỉnh
hành động của mình, nếu không cô sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà lao
vào cắn xé cô gái nhỏ kia ra mất.
Ôi lạy Chúa, trên đời này thật sự có kẻ ngốc đến vậy sao?
Khải Nhi lầm rầm khó chịu, rồi lại gần cô, quắc mắt nhìn sau đó ngồi
phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, vắt chân chữ ngũ. Vô tư tự rót một chén
trà thưởng thức, phải nói hình ảnh của cô lúc này trông rất quý phái,
từng cử chỉ đều tỏ ra là người có giáo dục, phong thái của tầng lớp
quyền quý. Thiên Bối lại tưởng như trước mắt mình là một quý cô thanh
nhã hay vị tiểu thư danh giá nào đó nếu không mặc bộ quần áo vừa rồi
lên. Sau một hồi bình thản, Khải Nhi đặt chén trà xuống, nói:
- Cậu nên gọi tôi bằng một tiếng "bà chủ".
Đến lượt Thiên Bối ngã vật ra giường, một lúc sau mới ngóc đầu dậy
được, hai mắt vẫn trợn lên như ốc bươu, giơ tay lên miệng bụm lại tiếng
cười của mình:
- Cái gì? Hôm nay không phải cá tháng tư à nha.
Khải Nhi tỏ ra bình tĩnh, cô đã đoán trước được chuyện này nên chỉ khẽ mỉm cười:
- Đây là sự thật.
Thiên Bối đã sớm ngồi đối diện trước mặt Khải Nhi, ánh mắt rất là nghiêm túc, hiện lên dấu hỏi chấm to đùng:
- Vậy thì cậu là?- Cô ngắt quãng rồi nuốt nước bọt ừng ực- Không lẽ em gái của lão gia?
- Không, cậu thật là ngốc.- Khải Nhi bắt đầu mất bình tĩnh. Cô đặt mạnh chén trà xuống bàn, làm sóng cả nước ra ngoài.
- Tôi chính là...
Cạch!
Vừa đúng lúc đó, Chương Vương Tử vừa đi học về, mở cửa phòng, cậu đã ngạc nhiên mà thốt lên:
- Mẹ?
" Mẹ? ai là mẹ?" Thiên Bối ngơ ngác nhìn xung quanh phòng rồi lại nhìn
vào Khải Nhi, lúc này cô đang nở một nụ cười vui vẻ hướng tới Vương Tử:
- Con đi học về rồi đó hả?
" Cái gì? Hai người họ đang diễn kịch trước mặt mình đấy à?" Cô ngạc nhiên đến nỗi hai con ngươi muốn rớt ra ngoài.
Vương Tử nhíu mày nhìn rồi sau đó đi thẳng vào bàn, để cặp sách lên rồi
nhanh chóng lấy chiếc laptop ra nghịch, không thèm chú ý đến xung quanh. Khải Nhi bực bội đập tay xuống bàn:
- Tiểu Tử, về không chào mẹ một tiếng? Ai dạy con cái thói mất dạy như vậy hả?
Vương Tử quay ra nhìn, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn cả sự hờn dỗi:
- Gì hả? Không phải bà đang ở nước ngoài à? Bỗng dưng về chi vậy?
- Thằng nhóc này, con không biết mẹ nhớ con nên mới về à? Mà mẹ về được
một tuần rồi đấy nhé. - Nói rồi Khải Nhi chạy lại, véo tai Vương Tử một
cái rõ đau. Cậu nhóc chỉ kịp ré lên một tiếng rất to.
Thế đấy. Du Khải Nhi không ai khác chính là mẹ ruột của Chương Vương Tử. Mọi người không nên ngạc nhiên quá vì hành động ban đầu của cô nàng. Cô luôn thích xuất hiện bằng những trò rất quái đản hòng làm mọi người
ngạc nhiên. Lần trước là giả làm bà lao công quét rác, rồi tuần trước là cô giúp việc mới, và hôm nay là cô gái tuổi teen, có thể nói Khải Nhi
là người đa nhân cách, cô có thể làm mọi chuyện, đặc biệt vì con trai
yêu quý của mình. Thoáng nhìn cô như mới 18 tuổi nhưng thực chất đã 29
tuổi rồi. Thiên Bối không thể tưởng tượng được hình ảnh hai người họ đi
cạnh nhau...
Hẳn rất giống...chị em.
Thiên Bối không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến, khỏi nói cũng
biết cô sốc như thế nào, điều này thật sự rất vô lí. Đã là mẹ của Vương
Tử, tại sao khi cô gái xuất hiện, Vương Thần lại tỏ ra xa lạ như vậy...
... Trừ khi…
Không thể nào…
Chẳng lẽ họ…?
Ha ha… Sao có thể chứ?
Không, chắc chắn là như vậy…
Chắc chắn là… hai người họ đã cùng hợp tác, diễn vở kịch này một cách hết sức trơn tru.
Mà khoan đã, cô suy nghĩ lại thật kĩ, nếu như cô gái này là mẹ của cả
hai cậu chủ thì… Sao cô ta trẻ thế kia, đẻ khi nào chứ? Còn nữa, Chương
Vương Tử, cô giờ mới để ý là Khải Nhi rất hay tránh mặt cậu chủ nhỏ mấy
ngày trước, thể nào mà cậu ta không nhận ra...