
ương Thần thì thoáng cau mày khó chịu, cậu khoanh tay rồi nhàn nhạt nói:
- Để con ở lại với em cho.
Mọi người nhất loạt quay sang nhìn cậu, Vương Tử tròn mắt kinh ngạc. Nhưng phu nhân Hiểu Loan bỗng nói:
- Thôi để Thiên Bối được rồi! Con lên lái xe phụ bố đi, bố mệt rồi.
Cả nhà đều đồng thuận, Thần cũng không làm gì được nữa, cậu chỉ biết
bực dọc lên xe. " Thôi thì để cho hai người họ cạnh nhau hôm nay vậy,
đằng nào thì Vương Tử cũng sớm ra nước ngoài thôi". Thế nhưng cậu lại
không hay rằng chuyến đi này sẽ góp phần quan trọng trong tình cảm của
hai người.
Sau khi chiếc xe nọ đã khuất bóng thì Vương Tử đứng dậy vặn người cho
khỏe. Thấy bà chị cứ đứng khép nép nãy giờ, cậu ngạc nhiên:
- Sao đấy?
Thiên Bối cảm thấy nôn nao, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nãy giờ
nhìn Vương Tử nôn đã cố nhẫn nhịn. Trước con mắt đầy sửng sốt của Vương
Tử, cô xông đến bên đường và tiếp tục công việc lúc trước của cậu.
Chờ Thiên Bối giải quyết xong, cả hai kẻ đứng bơ phờ như chết đi sống
lại. Trời cũng bắt đầu sáng, nắng dịu dàng ghé xuống mặt đường, tung
tăng trên cành lá còn đọng sương đêm. Ấm áp xoa lên má của hai cô cậu.
Đúng lúc đó, xa xa, thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe tải màu xanh
nhạt, Vương Tử bèn đứng ra vẫy vẫy tay.
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng hẳn, bác tài xế thò đầu ra ngoài hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Cho bọn cháu đi nhờ được không ạ?- Vương Tử mỉm cười, bàn tay nắm chặt tay của Thiên Bối.
Bác ta suy nghĩ một hồi rồi nhảy xuống , đi ra sau xe, chỉ vào nói:
- Hai cô cậu may đấy, thùng đang trống, lên đó ngồi tạm được chứ hả?
- Dạ được!- Thiên Bối gật đầu cảm kích.
Và chiếc xe tải bon bon trên con đường trải bê tông, Thiên Bối và
Vương Tử mỗi người dựa vào một bên mệt nhoài. Cô để ý thấy khuôn mặt
Vương Tử trắng nhợt thì có phần lo lắng, liền chạy qua ngồi cạnh cậu.
Vương Tử hơi ngạc nhiên, cậu cứ tròn mắt nhìn Thiên Bối, còn cô chỉ cười hỏi han:
- Cậu chủ hẵng còn mệt đúng không?
Vương Tử nhẹ gật đầu, ánh mắt cậu long lanh một tia sáng ấm áp, khóe
môi vẽ một nụ cười dịu dàng. Tiếng gió vi vu thổi, không gian buổi sớm
yên tĩnh và tràn ngập trong mùi hương cỏ sữa thơm nhẹ. Thiên Bối đã thiu thiu ngủ, đôi mắt thạch anh ám khói nhắm hờ, đôi môi hồng nhạt khe khẽ
thở. Bàn tay Vương Tử run run chạm nhẹ lên vai Thiên Bối, định kéo đầu
cô ngả vào mình, nhưng rồi lại sợ cô tỉnh giấc mà vô thức rụt lại.
Đúng lúc đó, chiếc xe đột nhiên xóc mạnh, thành xe nảy lên do đi qua
một hòn đá giữa đường, Thiên Bối ngã vào lòng Vương Tử, cậu hết sức ngạc nhiên, nhưng may là cô vẫn say giấc ngủ. Cậu cười mỉm rồi vòng tay ôm
trọn lấy cô, để cô có thể yên bình nghỉ ngơi. Cảm giác mái tóc mềm mại
chạm vào má và mùi thơm bồ kết khiến cậu dễ chịu. Thiên Bối thực ra đâu
có ngủ, cô chỉ mệt mỏi nhắm mắt, kể từ lúc bị xô vào lòng Vương Tử,
chẳng hiểu sao cô lại cứ thể để yên.
Có phải vì khi đó, trái tim trở nên lỗi nhịp hay cái ôm dịu dàng của cậu khiến lòng cô ấm áp.
Nắng dịu dàng mang theo mùi hương cỏ xanh bao trùm không gian, Thiên
Bối có một giấc ngủ ngắn trên vai Vương Tử. Khi mở mắt thì thấy nụ cười
rạng rỡ của ai đó.
Thình thịch!
" Cảm giác này...là sao? Tại sao trái tim lại rộn ràng thế này?"
Thiên Bối hơi xấu hổ quay mặt đi, ngồi dịch ra một chút. Bất giác, cô
đưa tay lên ngực trái, nơi có một thứ cảm xúc nào đó đang dâng trào. Nụ
cười ấy, thật đẹp, thật ấm áp. Sao cô lại có biểu hiện như thế này với
Vương Tử chứ?
Thoáng cái đã đến khách sạn. Hai người lễ phép cảm ơn người tài xế rồi bước
vào bên trong đại sảnh. Đây là một tòa nhà cao 50 tầng với đầy đủ tiện
nghi đạt chuẩn quốc tế, tất cả mọi thứ đều sáng loáng. Thiên Bối xuýt
xoa, ngoại trừ biệt thự mái đỏ nhà họ Chương mà ngày nào cô cũng thấy
ra, đây quả thực là nơi hào nhoáng và hiện đại nhất mà cô từng đến. Mắt
cô cứ mở tròn đảo hết bên này sang bên khác. Chương Vương Tử đang gọi
điện cho người nhà xuống đón, thấy cô ngốc kia thì không khỏi bật một nụ cười:
- Làm sao vậy bà chị?
Thiên Bối giật mình, quay sang cười tươi:
- Dạ không! Cậu chủ! Coi xem, nơi này thật tuyệt!
Mấy nữ tiếp viên thấy quan hệ hai người thì bĩu môi ra chiều coi
thường cô gái nhỏ. Họ chỉ trỏ khiến Vương Tử rất khó chịu, vội kéo tay
Thiên Bối đi về phía cầu thang. Vừa hay lúc đó thì Vương Thần đi xuống,
đập ngay vào mắt là cái nắm tay rất thân mật của hai người, cậu húng
hắng vài cái để gây chú ý:
- Đi theo anh!
Thiên Bối vâng dạ rồi bỏ tay Vương Tử ra khiến cậu hụt hẫng, cô rất
háo hức nên chạy tót lên trước cùng Vương Thần. Họ đi sáu người nên thuê ba phòng đôi. Theo sự sắp xếp của lão gia thì sẽ như thế này: Ông và
phu nhân Hiểu Loan, Vương Tử và Vương Thần, Thiên Bối và Khải Nhi. Nhưng xem ra thì...không được hợp lí lắm thì phải? "Mẹ trẻ" Du Khải Nhi đã
vội ầm lên, lắc lắc đầu nhõng nhẽo:
- Tôi không chịu! Sao lại thế chứ? Lão gi