Duck hunt
Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324213

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

t ly kem thật
bự thì tâm trạng nhất định sẽ khá hơn. Con người không thể lí giải được
những cảm xúc của mình. Nhất là trong sự rung động của tình yêu. Đâu cần nhất thiết phải áp tai vào ngực để nghe nhịp tim, cũng đâu cần phải
lắng nghe trực tiếp những lời yêu thương ngọt ngào. Chỉ vài hành động
nhỏ bé thôi, khi ngón tay mát lạnh của em luồn vào trong từng sợi tóc
của cậu, lúc đó, cậu biết rằng em có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng mình.

Cạch!

Cánh cửa bất ngờ mở ra một cách bất lịch sự như thể người bên ngoài cố tình phá hỏng khung cảnh bên trong, Thiên Bối và Vương Tử cùng ngước
lên nhìn. Vương Thần đứng ở cửa, lông mày nhướn lên tỏ ý không hài lòng. Cậu nói gắt gỏng:

- Hai người xuống ăn cơm!

Sau đó bước đi, đóng "sầm" cửa, môi mím lại: " Đáng lẽ người ngồi đó
phải là tôi!" Cả hai không hiểu gì về thái độ của Vương Thần. Nhưng sau
đó cô tắt máy sấy và cầm chiếc khăn đi về phía nhà tắm. Vương Tử mặc áo
và thay quần khác, gọi Thiên Bối:

- Bà chị nhanh lên, tôi chờ.

Thiên Bối cuống cuồng chạy vội ra, vậy là hai người cùng bước xuống sảnh. " Mẹ trẻ" Khải Nhi vẫy tay loạn xạ ở phía dưới:

- Ở đây nè hai đứa!

Cả gia đình cùng ăn cơm trong nhà hàng trực thuộc khách sạn. Các món
"sơn hào hải vị" được bày biện kín mặt bàn, mùi thơm nức lên thôi thúc
những cái dạ dày rỗng tuếch. Ai nấy đều có vẻ rất đói, họ ăn ngấu
nghiến, đặc biệt là Chương Vương Tử, cậu ta cứ như bị bỏ đói lâu ngày
vậy. Chẳng bù cho Vương Thần, cả bữa cậu ăn rất từ tốn và lịch thiệp,
nhưng chỉ chăm chú nhìn Thiên Bối, thỉnh thoảng có ai hỏi chuyện thì mới dứt ánh nhìn của mình.



Buổi trưa. Nắng rực rỡ trải dài trên mọi con đường, tinh nghịch chạy
xiên qua ô cửa kính chiếu vào tận trong phòng. Chuyến đi khiến ai nấy
đều mệt mỏi, quyết định ngủ cả buổi chiều cho đã giấc. Thiên Bối cẩn
thận kê lại gối và chỉnh dáng nằm cho Vương Tử, để cậu có thể thoải mái
khi ngủ. Sau đó bàn tay cô chợt khựng lại, mắt nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Vương Tử, lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ.

Khuôn mặt này, đôi môi căng mọng lúc nào cũng đỏ này, tại sao lại làm
lòng cô rối bời như thế? Thiên Bối ngây mắt nhìn, bàn tay giương lên cao định cài một sợi tóc bị lạc loài ra khỏi mái tóc mềm mượt của Vương Tử. Nhưng bất ngờ dừng lại giữa không trung, bàn tay khẽ dang ra, áp vào má của cậu. Một sự ấm áp lập tức dội đến, đi qua các mạch máu rồi truyền
thẳng đến tim Thiên Bối. Cô giật mình, vội rụt tay ra khỏi mặt cậu, quay người dúm vào một góc, bàn tay run rẩy lại để lên má mình. Tim cô đập
không có kiểm soát, từng nhịp cứ tăng dần theo cảm xúc của cô về Chương
Vương Tử.

- Chị à...đừng...

Thiên Bối quay vụt lại thì thấy Vương Tử đang nói mớ, nước mắt rỉ ra
khỏi khóe mắt cậu, lăn dài theo viền mắt. Cô muốn chạm vào giọt nước
trong suốt đó nhưng nó đã vội rơi xuống chiếc gối và hòa quyện vào với
hàng ngàn sợi bông.

- Chị...tại sao lại thất hứa...- Vương Tử vẫn trong cơn mê sảng, lông mày cậu co lại liên tục, đôi môi run rẩy.

Thiên Bối hoảng loạn, cô không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết giương mắt
nhìn cậu trong dáng vẻ quằn quại đau khổ vì một ai đó dù cô biết đó
chính là mình.

- Em...yêu...chị!

Thiên Bối bấu lấy ngực áo, vô tình xiết mạnh đến khó thở. " Tên tiểu tử ngốc này, sao lại si tình đến như thế?"

Trong khi Thiên Bối đang bị dày vò bởi hàng trăm câu hỏi trong đầu thì Vương Tử dần hé mắt, cậu rên rỉ vài tiếng rồi gượng dậy. Thiên Bối thấy vậy thì càng hoảng hốt, cậu nhìn cô vài giây, mạnh bạo dùng tay quệt đi nước mắt còn vương lại trên mi. Bốn mắt nhìn nhau, cậu bặm môi, hằn học bật dậy đi thẳng vào nhà tắm. Tiếng cánh cửa đánh "rầm" phía sau lưng
khiến Thiên Bối giật nảy người.

Vương Tử chống tay vào bồn rửa, nhìn thẳng mặt mình trong gương, khóe
mắt hơi tấy đỏ do cái quệt mạnh vừa rồi. Viễn cảnh cô nắm tay anh Thần
bỏ đi khiến cậu không chịu nổi. Tim cứ như bị ai đó đạp cho một nhát,
chỉ con có thể thoi thóp vậy thôi. Trái tim đau đớn đến thế, dẫu biết
mình chỉ là người đến sau, nhưng giá mà cậu có thể xé tan lồng ngực và
ném nó ra khỏi đời mình thì sẽ chẳng phải khổ sở vì cô như lúc này. Cậu
bấu chặt tay vào thành sứ lạnh buốt, cái xiết thật mạnh như muốn bóp nát nó ra thành trăm mảnh.

Thiên Bối ngồi ngoài trong cơn hoang mang tột độ, " Tại sao cậu ấy lại nhìn mình với ánh mắt đáng sợ như thể mình đã làm chuyện gì có lỗi như
thế?" Cô rất sợ, rất lo lắng..." Làm ơn hãy để cái đầu ngốc nghếch của
mình có thể hiểu cảm xúc của mình lúc này đi. Chương Vương Tử..."

Chương Vương Tử...

Có phải là tôi yêu cậu rồi không?



Từ khoảnh khắc đó, nhà họ Chương bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hai người
bỗng cư xử một cách gượng gạo khi đối mặt nhau, không còn dáng vẻ tự
nhiên như trước nữa. Nhất là Vương Tử, thường ngày lúc nào cũng tìm cách trêu chọc Thiên Bối, rồi cười lấy cười để, vậy mà hôm nay, lại im lặng, không nói gì. Nhưng mọi người biết ý