Disneyland 1972 Love the old s
Màu Nắng Màu Mưa

Màu Nắng Màu Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 10.00/10/271 lượt.

/>
_ Kim bắp?- Hoàng Chương đơ người một lúc.- Nhầm rồi!- Anh
cười híp mắt rồi lè lưỡi.

_ Ờm...

Quỳnh Băng vội quay sang bên cạnh và thấy Hoài Thu đang đứng
cạnh mình.

_ Xin lỗi vì cắt ngang hai người.

_ Không sao!- Hoàng Chương mỉm cười nụ cười thật tươi.

“Thình thịch...thình thịch...” tiếng tim của Hoài Thu đập dồn
lên như trống trận. “Tim ơi! Đập chậm lại! Làm ơn đi!” Gương mặt của cô dần ửng
đỏ lên. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.

_ Anh có thể cho Quỳnh Băng ra ngoài với em được không?

_ Có chuyện gì gấp sao? Anh thấy trời cũng gần tối rồi.

Hoài Thu không nói gì, cô chỉ mỉm cười và gật đầu.

_ Vậy...được rồi! Quỳnh Băng đi đi!- Hoàng Chương hất hàm về
phía Quỳnh Băng rồi sau đó quay sang Hoài Thu.- Anh giao nó cho em.

Quỳnh Băng lè lưỡi rồi bỏ lên lầu.

_ Con nhỏ này!- Hoàng Chương lầm bầm.

_ Em sẽ cố gắng cho Quỳnh Băng về sớm!- Hoài Thu chậm rãi
lên tiếng.

_ Uhm! Mà...em là chị gái của Hải Luân? Lúc nãy, ở trong này
anh có nghe hai em nói chuyện.

_ Vâng ạ!

*************

Một bản nhạc nhẹ du dương văng vẳng đâu đó khiến cho tâm hồn
ta trở nên bình yên. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo cùng với không gian thơ mộng như khiến
ta lạc vào chốn thần tiên. Ngồi ở một nơi khá yên tĩnh và riêng tư của nhà hàng
Song Mã, Cát Nguyên và Xoan Đào vừa ăn vừa trò chuyện rát chi là vui vẻ. Tiếng
cười cứ chốc chốc lại vang lên. Bầu không khí vui vẻ, hạnh phúc như bao bọc hai
người.

Thi thoảng, Cát Nguyên lại ngắm Xoan Đào thật lâu. Dưới ánh
đèn lung lình huyền ảo, Xoan Đào trở nên xịnh đẹp hơn hẳn. Cô đẹp một cách mơ hồ
tự như một điều gì đó rất khó với tới nhưng cũng rất gần gũi. Đối với Cát
Nguyên, cô giống như một ngôi sao băng bay qua cuộc đời anh, khiến cho anh có
những suy nghĩ khác đi...

Một cách chậm rãi, Cát Nguyên nắm lấy tay Xoan Đào. Cô khẽ
giật mình vì bất ngờ vì từ nãy giờ cô nhìn lơ đãng ra bên ngoài để tránh ánh
nhìn chăm chú của anh.

_ Làm bạn gái anh nhé! Xoan Đào!

Câu nói với chất giọng đong đầy yêu thương và sự chân thành
của Cát Nguyên khiến Xoan Đào bối rối. Gò má cô hây hây đỏ và đôi mắt cô hơi cụp
xuống đầy ngại ngùng.

_ Xoan Đào! Có thể em không tin, nhưng sự thật là anh đã để
ý em ngay từ lần đầu tiên ở trong nhà hàng rồi. Như một sự tình cờ mà cũng có
thể là ý trời, anh lại gặp em ngay sau khi anh đãi khách xong. Anh nghĩ, anh và
em chúng ta có duyên với nhau và anh mong anh có thể ở bên cạnh em, được sẻ
chia buồn vui cùng em, bảo vệ và yêu thương em.

Xoan Đào chậm rãi ngẩn đầu lên. Cô nhìn thật sâu và đôi mắt
của Cát Nguyên. Trong đôi mắt ấy hoàn toàn không có sự đùa cợt. Trong đôi mắt ấy,
cô nhìn thấy được sự nghiêm túc, chân thành và khát khao yêu thương dâng lên từ
đáy mắt.

Trái tim Xoan Đào đập lệch nhịp. Cô biết rằng mình đã rung động
rồi. Phải! Cô đã rung động trước Cát Nguyên, trước những cử chỉ cùng với lời
nói hết sức chân thành của anh rồi. Gò má cô vốn đã đỏ rồi giờ lại càng đỏ hơn.

_ Những gì anh nói hoàn toàn thật lòng. Không một chút giả dối
nào cả Xoan Đào à.

Kèm theo câu nói ấy, Cát Nguyên xiết chặt tay của Xoan Đào
hơn.

_ Cát Nguyên! Anh...cho em...thêm thời gian được không?

Hơi thất vọng, song Cát Nguyên vẫn mỉm cười và gật đầu đồng
ý với Xoan Đào.

_ Em cứ suy nghĩ đi! Anh chờ!

_ Cảm ơn anh!

_ Ngốc!- Cát Nguyên nhẹ đẩy đầu Xoan Đào.- Người nên nói câu
“cảm ơn” là anh chứ không phải là em. Thôi! Ăn thôi nào! Đồ ăn gần nguội cả rồi

...........




“Kítttt....” Chiếc xe thể thao của Hoài Thu dừng lại ở một
tiệm Beauty Salon đầy sang trọng.

_ Tới rồi!- Hoài Thu quay sang phía Quỳnh Băng.

_ Hả?- Quỳnh Băng trố mắt ngạc nhiên. Nó hết đưa mắt nhìn
vào cửa tiệm hoành tráng rồi lại quay sang nhìn Hoài Thu.- Chị đưa em tới đây
làm gì thế?

Hoài Thu mỉm cười, cô chậm rãi mở cửa xe.

_ Rồi em sẽ biết! Xuống xe đi nào!

Ngẩn ngơ như bò đeo nơ, song Quỳnh Băng cũng vội xuống xe và
vào bên trong Beauty Salon với Hoài Thu. Thật sự là choáng ngợp! Nó chưa bao giờ
nhìn thấy một Beauty Salon nào sang trọng và lung linh ánh sáng như Beauty
Salon này. Nó cứ đưa mắt nhìn hết nơi này qua nơi nọ khiến mấy nhân viên trong
này không khỏi bật cười khúc khích.

_ Vic!- Hoài Thu cất tiếng gọi.

Và liền sau đó, một người đàn ông tầm ba mươi, dáng người
hơi nhỏ con vội tiến về phía Hoài Thu và Quỳnh Băng. Quỳnh Băng để ý thấy dáng
đi của người đàn ông này rất uyển chuyển và khoan thai cực. Trên hết người đàn
ông này mặc một chiếc ái sơ-mi trắng thêu họa tiết chìm là những bông hoa màu
xanh lúc ẩn lúc hiện.

_ A! Hoài Thu! Lâu lắm rồi không thấy em ghé đó. Tưởng quên
chị rồi chứ.

Quỳnh Băng hơi rùng mình.

_ Làm gì có!- Hoài Thu cười.- Em có việc muốn nhờ chị nè.

Nói đoạn Hoài Thu kéo Quỳnh Băng về phía Vic.

_ Đây là em họ em! Tối nay n