
n Quỳnh Băng đi đến cuối phòng. Dưới gầm
cầu thang là một cánh cửa nhỏ cứ như là mật thất vậy. Ông ta chậm rãi mở cửa rồi
quay về phía Quỳnh Băng.
_ Tiểu thư vào đi!
_ Hả?
Quỳnh Băng đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Nó không thấy
gì ngoại trừ màu đen dày đặc.
_ Không sao đâu tiểu thư! Có người chờ tiểu thư ở bên trong.
_ Là ai vậy ạ?
_ Là một người rất quen với tiểu thư.- Người đàn ông mỉm cười.-
Tiểu thư vào đi.
Khẽ gật đầu, Quỳnh Băng bước vào bên trong. Và khi nó vừa bước
vào, cánh cửa đã đóng sầm lại. Nó khẽ giật mình và cố lấy lại bình tĩnh. Nơi
này không hẳn là tối. Ánh sáng leo lắt của ánh lửa giúp nó nhận ra vài thứ
trong căn phòng. Nó lờ mờ nhận ra một bộ ghế sopha ở giữa phòng. Ở một góc tường
là một ảng cây khá cao, nó đoán loại cây được trồng hẳn là cây Trúc Nhật hoặc
là cây Mộc Lan nên mới cần đến cái ảng cây cao đến thế. Một lần nữa, nó đưa mắt
nhìn về phía ghế, mở căng mắt nó nhận ra có người đang ngồi trên ghế.
_ Ai...ai đấy?
Không nói không rằng gì, người đó chậm rãi tiến lên và bước
về phía Quỳnh Băng. Nó cố nhận dạng người đó. Tua lại những gì vừa xảy ra trước
đó, nó nhớ, theo như lời người đàn ông vừa rồi nói thì người này chắc chắn quen
nó...Bóng tối dày đặc và to khiến nó lo sợ, trong vô thức, nó lùi về phía
sau...
_ Đừng đi!
Chất giọng không thể quen hơn được nữa khiến Quỳnh Băng sững
người và dừng bước.
_ Hải...Hải Luân!- Giọng Quỳnh Băng vỡ òa.
Đúng vậy! Người đứng đối diện Quỳnh Băng chính là Hải Luân!
Một cách nhanh nhẹn, cậu ôm lấy Quỳnh Băng, ôm thật chặt. Đã bao lâu rồi cậu
không được ôm nó? Cậu không biết nữa. Cậu chỉ biết cậu nhớ nó vô cùng tận và cậu
như hóa điên khi nó dứt khoát chia tay với cậu. Rồi lòng cậu lại khấp khởi vui
mừng khi nghe Thanh San nói Quỳnh Băng sẽ cùng thực hiện mà Thanh San và cậu vạch
ra. Cậu mong gặp nó từng ngày, từng ngày một...
_ Quỳnh Băng à! Anh nhớ em nhiều lắm!
Trong vòng tay của Hải Luân, Quỳnh Băng khóc ngon lành khiến
cho một bên vạt áo của Hải Luân bị ướt cả.
_ Cải Bắp! Em...em...xin lỗi! Em...không muốn...muốn như thế...-
Quỳnh Băng nói qua từng tiếng nấc.
Hải Luân đẩy nhẹ Quỳnh Băng ra
_ Hải Luân, chứ đâu phải là Cải Bắp!- Hải Luân trêu Quỳnh
Băng.
_ Hả?- Quỳnh Băng gương đôi mắt đang mở to nhìn Quỳnh Băng.
Nhìn gương mặt tèm hem nước mắt của Quỳnh Băng, Hải Luân
không nỡ cười. Cậu lại ôm nó vào lòng.
_ Cứ gọi anh là Cải Bắp đi! Anh muốn được nghe em gọi anh
như thế! Quyết định của em, anh hiểu. Nhưng giờ, đừng xa anh nữa nha. Anh chịu
không nổi đâu.
Vẫn rúc đầu vào vồng ngực của Hải Luân, Quỳnh Băng gật đầu...
Hải Luân nhẹ nhàng đẩy Quỳnh Băng ra.
_ Nín đi nào! Tèm hem hết rồi kìa!- Hải Luân khẽ bật cười.
Chậm rãi, Hải Luân cho tay vào túi quần và lấy ra một chiếc
khăn nhỏ. Cậu nhẹ nhàng lau mặt cho con mèo dễ thương này. Trên gương mặt khôi
ngô của cậu, một nụ cười tươi được vẽ lên. Thật hoàn hảo! Nó khiến cho cả gương
mặt của cậu bừng sáng. Chỉ có bên cạnh Quỳnh Băng cậu mới được là chính cậu. Thật
thoải mái biết bao!...Vô tình, bàn tay cậu chạm nhẹ khóe mô của Quỳnh Băng...
...Không thấy Hải Luân lau tiếp, Quỳnh Băng hết nhìn vào bàn
tay của Hải Luân rồi đưa mắt nhìn cậu. Đôi mắt nó mở to có chút khó hiểu...
...Những ngón tay của Hải Luân trở nên ngập ngừng khi chạm
nhẹ vào vành môi của Quỳnh Băng. Chậm rãi và nhẹ nhàng, Hải Luân nâng gương mặt
của nó lên. Và gương mặt của cậu cũng từ từ cúi xuống. Gần gương mặt nó hơn...
...Đôi mắt của Quỳnh Băng cũng chậm rãi, chậm rãi khép lại để
chờ đợi sự ngọt ngào...
....Trán chạm trán. Mũi chạm mũi. Và môi chạm môi...Nụ hôn đến
thật nhẹ nhàng vào ngọt ngào...Trong nụ hôn ấy có vị ngọt của đôi môi, có vị mằn
mặ của nước mắt. Chúng khéo léo quyện hòa vào với nhau tạo nên hương vị của hạnh
phúc...
...Thật nhẹ nhàng, Hải Luân ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của
Quỳnh Băng. Cậu ôm nó thật chặt. Trong khoảnh khắc ngọt ngào này, cậu không muốn
vụt mất nó. Mất nó một lần là quá đủ với cậu rồi. Cậu không muốn mất nó lần nữa.
Chính cậu và Hoài Thu đã sắp xếp cuộc gặp này và cậu không muốn nó chỉ là một
giấc mơ đêm...
...Quỳnh Băng quàng tay ra sau và níu lấy cổ của Hải Luân.
Nhũng điều ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất, giờ đây nó muốn hưởng trọn. Con người
thật quá tham lam nhưng đối với một đứa đang chịu nhiều áp lực như nó, nó không
cho rằng đó là tham lam. Giờ phút này, nó chỉ muốn nghĩ đến nó và Hải Luân mà
thôi...
...Hai hơi thở quyện hòa với nhau tạo nên vị ngọt của tình
yêu. Một vị ngọt thật đặc biệt cứ như là cả hai đang cùng ăn một thỏi socola vậy.
Hương thơm tình yêu bao bọc trọn cả hai trái tim yêu...
...Khẽ mỉm cười, chóp lưỡi của Hải Luân lướt nhẹ lên vành
môi của Quỳnh Băng và nó nhanh chóng quấy lấy lưỡi của Quỳnh Băng...
...Hòa quyện rồi phiêu tán cùng gió...Hải Luân chậm rãi dịch
gương m