Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325854

Bình chọn: 9.00/10/585 lượt.

br/>“Không phải, đã không còn nữa.” Cô uất ức nhìn anh, nhăn mặt. Từ khẽ khóc nức nở, đến thất thanh khóc rống.

Là giọng hát của anh làm cho cô dừng lại.

“Some say love, it is a river that drowns the tender reed. Some say love it is a razor, that leaves your soul to bleed……”

Bọn họ nằm trên giường, anh khẽ vuốt lưng cô, vì cô mà hát ca khúc Đường Nhất Đường thích nhất. Chính anh cũng nhận ra ý cảnh trong lời bài hát, chợt thấy lòng mình rỗng tuếch, nhịn không được mà ôm cô chặt hơn.

“Về sau……” Anh vốn chỉ định đùa một chút, để cô về sau đừng vứt anh giữa chừng rồi đi tắm nữa, như vậy thật dễ khiến anh mắc bệnh tự ái của đàn ông. Nhưng câu nói đùa còn chưa ra khỏi miệng, lúc cúi đầu nhìn thấy xoáy tóc cô,
hô hấp của anh đình trệ.

“Sao đầu em có nhiều tóc bạc thế?” Anh hỏi, khẽ gảy vài sợi tóc bạc lẫn trong đám tóc đen.

“Ha ha,” Cô phủ xuống ngực anh cười, “Anh quên rồi sao, anh đã nói chúng ta sẽ mua một căn nhà, rồi sinh một đàn con, tiện thể đầu bạc đến lão.”

“Đầu bạc đến già?” Suy nghĩ về ý của thành ngữ là hoắc này, sau đó anh nói, “Có cần ngày mai anh đi nhuộm mấy sợi tóc bạc không? Như vậy em sẽ cùng anh sống mãi đến già?”

“Ha ha……” Cô lại cười, cười ra nước mắt.

Ngày hôm sau, anh quyết định mang cô đến tiệm cắt tóc gần đấy. Trước khi ra cửa, anh kéo cô đến bên cạnh mình, lấy một cây son trong túi, từng
chút từng chút thoa lên đôi môi cô.

“Ngày hôm qua lúc em hôn anh mới phát hiện, da môi em rất khô. Mùa hè miền nam rất hanh, em phải học cách chăm sóc.” Anh nói. Sau khi tô xong, liền hôn lên môi cô, “Nhưng mà không sao, về sau anh sẽ chăm sóc em, mỗi một hành động của em đều trốn không thoát đôi mắt của anh.”

Nụ cười của anh như kim châm vào mắt cô, cô cúi đầu, yên lặng theo phía sau anh.

Trên đường, đám đông nhộn nhịp, cô không cần tránh né, bởi vì anh nắm
chặt tay cô, vì cô mà ngăn cản tất cả những người cố ý hoặc vô tình tới
gần. Có người nông dân dắt con trâu nhỏ đi ngang qua, cô chỉ cho anh
xem. Khóe mắt thoáng nhìn tiệm đồ cổ bên cạnh, trong tiệm có bày một
bình hoa cổ. Cô giương tay lên, hất nó rơi xuống.

Tiếng đồ sứ vỡ kéo chủ tiệm ra, người đàn ông trung niên tráng kiện giữ chặt Đường Nhất Đình không chịu thả.

Đường Nhất Đình liếc gã một cái, buông tay Bạch Khả, lấy ví, rút ra mấy
tờ tiền giấy để lại trên bàn. Lúc vừa quay đầu, chỉ thấy được cái bóng
của Bạch Khả.

“Bạch Khả!” Anh gọi to.

Cô không dừng lại mà liều mạng chạy về phía trước. Cô không biết phải
chạy đi đâu, nhưng nhất quyết không thể ở lại bên cạnh anh. Trực giác
nói cho cô biết, đó là vực sâu vạn kiếp bất phục.

“Bạch Khả, em đừng chạy!” Anh đuổi theo gọi cô, “Em đứng lại cho anh, dừng lại!”

Lúc nhìn thấy bóng lưng nghiêng ngã nhưng vẫn dứt khoát chạy đi của cô,
tại khoảnh khắc đó, anh rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “Ảo ảnh trong
mơ”. Mọi thứ đêm qua, sự ấm áp tốt đẹp của những nụ hôn những cái ôm,
giọng nói ngọt ngào của cô bao gồm cả bộ dạng rơi lệ vì đau khổ của cô,
anh đều tưởng rằng chúng sẽ kéo dài vô tận, cho đến khi cô nói câu “Đầu
bạc đến già”.

Chỉ khi phơi dưới ánh mặt trời, tất cả bọt nước mới vỡ tung.

Anh không lừa được cô, không lừa được người đàn bà với chỉ số thông minh chỉ có 85 này.

Rốt cuộc ai ngốc hơn ai.

“Bạch Khả!”

Lúc anh sắp bắt được góc áo cô, chỉ cách một giây, đã có một loại tuyệt vọng như thiên sơn vạn thủy trào ra.

“Ngài cảnh sát!”

Bạch Khả gần như bổ nhào dưới chân người cảnh sát, người đó nâng cô dậy hỏi có chuyện gì. Cô chỉ ra đằng sau nói: “Người này muốn bắt tôi.”

“Anh hiểu lầm rồi, cô ấy là vợ tôi, giữa chúng tôi có vài mâu thuẫn.” Đường Nhất Đình giải thích với cảnh sát.

“Không, tôi không phải.” Bạch Khả luống cuống cầm tay cảnh sát, “Ta không biết anh ta, xin ngài hãy cứu tôi.”

“Tôi đúng là chồng cô ấy.” Đường Nhất Đình nói xong, liền lấy từ trong ví ra tấm ảnh chụp chung của bọn họ.

Cảnh sát nghi hoặc nhìn lần lượt bọn họ hai cái, lúc đang định giao Bạch Khả ra, Bạch Khả liền xông lên túm anh ta lại nói: “Tôi phạm tội giết người, tôi đã giết người ở nội châu rồi chạy trốn tới đây. Ngài bắt tôi về đi.”

“Tiểu thư, cô mắc chướng ngại về mặt tinh thần sao?” Cảnh sát không tin hỏi.

“Không, tôi không có. Ngài cảnh sát, ngài có biết việc ông chủ một câu
lạc bộ ở nội châu bị người ta dùng kim đâm chết, trên mông còn cắm một
đóa hoa hồng không? Đó chính là tôi làm, là tôi làm!”

“Em đừng phát điên nữa!” Đường Nhất Đình kéo cô, không cho cô tiếp tục nói nữa.

“Ngài cảnh sát.” Bạch Khả dùng hết khí lực phản kháng, vừa khóc nức nở vừa nói, “Tôi đã phạm tội giết người, mà người đang giữ tôi đây, anh ta muốn hại tôi. Xin ngài cứu tôi, ngài cảnh sát!”

“Xin đợi một chút.” Với kinh nghiệm nhiều năm truy bắt tội phạm giết người khiến hắn sinh
lòng nghi ngờ, hắn bảo bọn họ ở lại, đồng thời lấy bộ đàm, gọi thêm cản


Insane