Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325790

Bình chọn: 8.5.00/10/579 lượt.

h sát đến trợ giúp.

Tình huống ngày càng khó ứng phó hơn so với tưởng tượng, Đường Nhất
Đường cúi đầu thầm nghĩ, bàn tay đang nắm tay Bạch Khả càng ngày càng
chặt. Bạch Khả quật cường không rên một tiếng, chỉ chờ cảnh sát đến dẫn
cô đi.

Rất nhanh một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến, bọn họ bị dẫn đến cục cảnh
sát. Nhờ Internet ra đời và phát triển, cảnh sát dễ dàng điều tra ra vụ
án ở nội châu, tra được cây trâm như lời Bạch Khả nói.

Vân tay hoàn toàn tương xứng, Bạch Khả là người bị tình nghi quan trọng nhất, ba ngày sau ra tòa chịu thẩm tra.

Khi bị đưa vào phòng tạm giam, cô đắc ý liếc mắt nhìn Đường Nhất Đình.
Đường Nhất Đình bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt cô, yên lặng đứng đó, cho
đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.

Rời khỏi cục cảnh sát, anh đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lê Tường.

Sau khi điện thoại được nôi, anh hỏi: “Nó bây giờ thế nào?”

“Tình hình rất ổn định.”

“Có hy vọng tỉnh lại không?”

“Hy vọng mong manh, cậu ấy đã bỏ lỡ thời điểm tỉnh lại tốt nhất.”

“Vậy nó sẽ chết sao?”

“Chết đương nhiên là sẽ. Chỉ có điều không phải bây giờ. Trước mắt
cậu ấy vẫn trong trạng thái người thực vật, duy trì sự sống nhờ thiết bị của bệnh viện. ‘Sống’ vài thập niên hẳn là không thành vấn đề.”

“Cho nó thiết bị tốt nhất, bất luận như thế nào.”



Ba
ngày bị tạm giam là những ngày cô ngủ yên giấc nhất từ trước tới nay.
Ngồi trong nhà giam, chặn đường tìm chồng của cô cũng tạm thời ngừng
lại. Cô có ngốc cũng đoán được người đàn ông kia chính là anh em sinh
đôi của Đường Nhất Đường. Cô không biết anh ta đóng giả Đường Nhất Đường để tiếp cận cô vì mục đích gì, nhưng cô biết anh ta nhất định sẽ không
cho cô và Đường Nhất Đường ở cùng nhau.

Mà Nhất Đường của cô ở đâu? Chắc chắn là bị anh em của anh đưa đến một
nơi rất xa rồi, cho nên mới không thể tới cứu cô. Cô không thể buông
xuôi, chỉ cần một ngày anh không chính miệng nói với cô rằng anh không
yêu cô nữa, cô sẽ một ngày không buông bỏ ý niệm đi tìm anh trong đầu.

Cho dù là mười năm hay hai mươi năm. Khi đó tóc cô đều đã bạc trắng, không biết anh còn có thể nhận ra cô hay không.

Song sự thật vẫn chưa làm cho cô toại nguyện. Bất kể cô đấu tranh kháng
nghị trên toà án thế nào, bọn họ vẫn dựa vào tờ giám định cô bị nhốt
trong một bệnh viện tâm thần ở thành phố khác mà Đường Nhất Đình đưa
tới.

Cô vừa mới bước vào bệnh viện này, liền thấy ớn lạnh thấu xương. Tuy
rằng cảnh vật xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, vệ sinh sạch sẽ. Bác
sĩ, y tá phần lớn là người da vàng châu Á, nhưng vẫn không thể cho cô
cảm giác thân thiết. Ánh mắt bọn họ nhìn cô đều rất quái lạ, mà ánh mắt
nhìn Đường Nhất Đình lại mang theo kính sợ. Thật lâu sau cô mới nghĩ
thông suốt, nơi này căn bản chính là vương quốc của Đường Nhất Đình.

Cô có thể chịu đựng việc Đường Nhất Đình đổi tên trong toàn bộ giấy tờ
chứng nhận của cô thành Đường Khả, cũng có thể chịu đựng việc anh ta ở
trước mặt mọi người khoe khoang về đám cưới của cô với Đường Nhất Đường, bao gồm việc nói thành là anh ta và cô. Việc khiến cô thật sự chịu
không nổi chính là cô bị giữ đầu và làm điện liệu hàng tuần.

Mỗi lần, sau khi điện liệu chấm dứt, Đường Nhất Đình đều hỏi cô một câu. Cô không nghe rõ anh ta nói cái gì, cũng không thể nhớ nổi mình trả lời thế nào.

“Cô ấy trả lời anh, nói rằng cô ấy đồng ý.”

Đường Nhất Đình đứng trước giường bệnh Đường Nhất Đường, truyền đạt câu nói của Bạch Khả.

“Nhất Đường,” Anh ta cúi người nhìn khuôn mặt ngủ say của anh nói, “Em hãy tặng cô ấy cho anh đi.”

Người trên giường không nói lời nào, như là cam chịu.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân ngoài cửa. Một cậu bé mặc đồ thể thao
màu trắng phá cửa mà vào. Cậu nhìn người trên giường lại nhìn Đường Nhất Đình, nói: “Sự việc sao lại trở thành cái dạng này?”

“Không phải nhóc phải tham gia thi đấu bóng đá sao?” Đường Nhất Đình không trả lời.

“Tôi hỏi sao lại biến thành thế này!” Trầm Trùng Dương vọt tới trước mặt anh ta nói, “Sao anh ta lại biến thành người thực vật, sao anh lại nhốt Bạch Khả ở bệnh
viện tâm thần? Đây không phải chỉ là một trò chơi sao? Không phải chờ
đến ngày bốn tháng bảy, mọi vấn đề đều được giải quyết ư?”

“Tôi cũng hy vọng thế, nhưng hiện thực thường phát sinh rất nhiều việc ngoài ý muốn, nhóc nên học cách chấp nhận.”

“Sao tôi phải chấp nhận. Anh làm như vậy khiến tôi cảm thấy mình giống tòng phạm.”

“Nhóc đã sớm là thế rồi. Là nhóc tự nguyện tham gia trò chơi, tự nguyện đi tiếp cận cô ấy. Bây giờ nhóc đã có được thứ nhóc muốn, liền quay lại chỉ trích tôi sao?”

Trầm Trùng Dương á khẩu không trả lời được.

“Tôi biết tôi cũng không có tư cách để chỉ trích cậu,” Gerard không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, trên thế giới này nói không chừng thật sự có thần linh. Lúc ở nghĩa trang, tôi đã chứng kiến một loại sức mạnh thần
bí đến khó


Old school Easter eggs.