
ắt vòi nước. Cô lấy tay che cơ thể
nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn lấy gì sao?”
“Anh……”
Nhìn thân thể lõa lồ của cô, hô hấp của anh bắt đầu nhanh hơn. Bỏ qua lý trí, anh kéo cô qua, hôn xuống. Tay đặt sau gáy cô không cho cô có cơ
hội tránh đi. Vòi phun bằng nhựa rơi xuống mặt đất, đánh cộp một tiếng,
sau đó bị đá qua một bên.
Anh ôm cô, môi không hề rời khỏi da thịt cô, vừa bước vừa dừng, đi vào phòng ngủ.
Sự lạnh lẽo trên ra giường xa lạ khiến cô hơi run rẩy, càng dựa sát vào
nguồn nhiệt trước người hơn. Cô có thể cảm nhận được mình đang cấp bách, cũng đã sẵn sàng chịu đựng cướp đoạt bởi cơn cuồng phong của anh thổi
qua. Song ngoài dự đoán của cô, nụ hôn mãnh liệt gần như cắn xé kia
không hề rơi trên cơ thể cô. Cô mở đôi mắt đang nhắm chặt nhìn anh, biểu tình đè nén điên cuồng trên khuôn mặt anh khiến cô hơi ngạc nhiên. Bởi
vì Đường Nhất Đường chưa bao giờ buông tha bất kỳ cơ hội thể hiện sự
nhiệt tình của anh. Đặc biệt là loại thời điểm này, anh chỉ luôn cố hết
sức có thể để kích thích mỗi một dây thần kinh của cô, làm cho cô trầm
luân cùng anh.
Thấy cô lộ ra biểu tình nghi hoặc, anh nhịn không được lại hôn lên đôi
môi đã sưng đỏ của cô lần nữa. Anh hích biểu tình này của cô. Anh biết
đây sớm không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng bộ dạng kinh ngạc của
cô khi ở dưới thân anh, khiến anh không khỏi cho rằng cô là lần đầu
tiên.
Sớm đã quen với cách điên cuồng trước kia, nên khi cơ thể được đối đãi
quá mức dịu dàng, cô lại có cảm giác hoảng hốt không chân thật. Hai tay
bắt đầu sờ loạn trên người anh, cô sợ lần này lại là ảo giác. Chạm phải
vết gồ như con giun trước bụng anh, cô cúi đầu nhìn, phát hiện đó là vết mổ để lại sau phẫu thuật.
“Rất đau ư?” Cô hỏi.
“Không đau, thế này thì tính là gì.” Anh cười.
Nhưng
cô đau vì anh. Cô còn chưa kịp hỏi thời gian qua anh đã xảy ra những
việc gì, song cô biết, anh chắc chắn đã từng thấy khó chịu. Khởi động
thân mình, cô ngồi xuống, đè bờ vai anh, đặt người ở trên anh.
“Em muốn chủ động?” Anh hỏi.
Cô dùng hành động trả lời anh.
Trước kia từng có không ít lần, nhưng anh đều là người chủ động. Đây là
lần đầu có đàn bà ngồi trên người anh, dịu dàng mà quý trọng, vuốt ve da anh, liếm láp cơ thể anh. Môi lưỡi ẩm ướt mềm mại lưu luyến mỗi một lỗ
chân lông. Da đầu anh hơi run lên, mỗi nơi môi cô lướt qua đều bị châm
lửa, đốt cháy dục vọng của anh.
Cuối cùng cũng lướt tới trung tâm dục vọng, cô cố tình hoặc vô ý thổi
khí ở những chỗ gần đó. Anh dồn rất nhiều ý chí mới có thể kiểm soát cơ
thể mình. Lấy khuỷu tay chống cơ thể, anh muốn nhìn cô, muốn nhìn rõ mỗi một động tác của cô, để anh có thể lập tức ngăn cô lại khi anh sắp hỏng mất.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cầm quyền trượng dục vọng của anh,
đầu ngón tay lướt dọc theo nếp nhăn thật nhỏ. Lúc cô vô ý chạm vào đỉnh, một dòng điện cũng theo đó xộc thẳng lên đầu anh.
“Đủ rồi!” Anh đưa tay ngăn cản.
“Còn chưa đủ.” Cô cười như đứa trẻ lén trộm kẹo.
Cô cúi người xuống, tóc dài xõa trên đùi anh. Anh không nhìn rõ mặt cô,
chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh trên đùi lan hướng mũi chân.
Như là đang hoàn thành nghi thức nào đó, cô cố ý dùng ánh mắt ôm lấy
anh, Cô nâng chân anh lên, vươn đầu lưỡi hồng hồng, nuốt vào nhả ra từng ngón từng ngón chân anh.
Anh theo bản năng co quắp ngón chân, cô lại dám dùng đầu lưỡi bắt chúng
nó đẩy ra. Kích thích mãnh liệt khiến anh hoa mắt thần mê. Anh nắm chặt
ra giường dưới thân, buộc chặt bụng dưới chờ đợi khoảnh khắc gian nan
này chấm dứt.
Từng giây từng phút qua đi, mũi chân không còn ẩm ướt nữa, mà quyền
trượng của anh vẫn chưa bắn ra. Anh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo vì thắng lợi.
Mà cô lại đang nhìn anh khóc.
“Làm sao vậy?” Anh đè dục vọng bị kìm nén mà ngồi dậy, lau nước mắt cho cô.
Cô không đáp, chỉ rơi lệ.
“Là không thích như vừa nãy sao?” Anh dịu dàng nói, “Nếu không thích, thì không làm nữa.” Nói xong, anh thầm mắng Đường Nhất Đường trong bụng, nhất định là trước kia nó đã bức cô thành thế này.
“Không……” Cô che một mắt chậm rãi lắc đầu.
“Thế em là làm sao vậy?”
“Không……”
“Không cái gì? Em rốt cuộc làm sao vậy!”
Anh chân tay luống cuống, mỗi việc ngăn chặn dục vọng chưa phát cũng khiến anh nóng nảy không yên.
Vẫn không đáp, cô đẩy tay anh ra, đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Anh đuổi theo ra, thấy cô vào phòng tắm thì nghi hoặc đi vào theo.
Lại lần nữa mở van nước, cô nhặt vòi nước lên xả sạch người mình, ra sức chà rửa cơ thể.
“Em muốn tắm sao? Anh giúp em.”
Vừa thấy anh, toàn thân cô liền cứng đờ. Anh rút vài lần vẫn không thể lấy vòi nước trong tay cô đi.
“Bạch Khả?” Anh hơi tức giận.
“Em rất bẩn.” Cô bỗng nhiên nói.
“Không, em không bẩn,” Anh nghĩ rằng cô đang để bụng chuyện cô dùng thân thể báo thù, liền an ủi, “Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là thuần khiết nhất.”
<