
cần con hoàn lại cho, mình là người một nhà, chẳng lẻ má thấy con chết mà không cứu ? Má nói đi.
- Tao không thể đưa cho vợ chồng bây số tiền ấy được . Đừng nói nhiều nữa . Nó không phải của riêng ta mà đòi hỏi.
- Má đừng nói với con là số tiền mới lãnh sáng nay o có ở nhà.Giờ má có chịu giúp con không ?
Giọng ngoại khó chịu hơn :
- Đó là tiền bảo hiểm của vợ chồng con Hương, tao phải đưa cho chị em Khả Khả giữ sau này chúng có tiền ăn học . Tụi bây từ nào giờ có lo cho đám cháu bơ vơ đó đâu mà đòi giữ để nuôi nấng tụi nó . Đừng nhắc số tiền đó với tao nữa, tao không muốn nghe.
Vợ Hiếu với vẻ bựi?c dọc lẩn khó chịu :
- Trong khi má gởi ngân hàng mổi tháng lời bao nhiêu ? Một phần trăm thôi . Con mượn người ta mười phần trăm, có chổ còn hơn nửa . Vậy má nói đi, số tiền lãi từng món hàng con mua má có ăn, có xài trong đó không ? Bây giờ con mượn tiền lời hàng tháng con vẩn trả cho má đàng hoàng . Má nghỉ gì mà không cho con vay . Má sợ không trả hay má muốn con chết đói ?
- Tao không thể đưa là không thể đưa, hai đứa bây đừng nói thêm lời gì nữa . Nó là của con Khả, để nó về bây hỏi . Nếu nó cho, tao sẻ đưa, ngược lại là chịu thôi.
- Con đó làm sao nó cho mà má kêu tôi hỏi . Là mẹ, m'a còn chưa thương con trai mình thì loại cháu bá vơ ấy, làm gì có tình người mà tương trợ với nhau . - Cậu Hiếu xen vào.
- Mày muốn nói gì hở ? Có im cái miệng ấy hay không ?
Cậu Hiếu không im, trái lại, cậu còn cao giọng hơn :
- Má muốn con im thì đưa số tiền ấy cho con . Nếu không , con sẽ phơi bày chuyện của mẹ nó ra, xem má còn được chúng thương yêu nữa không cho biết.
- Mày muốn gì hở Hiếu ? không ngờ vợ chồng mày ác tâm như vậy ? Tụi bây được ngày nay là nhờ ai ? Tao làm gì có tiền để nuôi mày ? không phải con Thúy Hương vất vã lo toan cho mày học hành đến nơi đến chốn sao ? Bây giờ mày trả ơn nó như vậy sao ? Thật là vô ơn bạc nghĩa mà.
Ngoại càng giận, giọng bà run lên mỗi lúc một cao . Trong khi cậu Hiếu càng lúc càng gây áp lựi?c, đẩy bà vào ngõ cụt . Giọng hả hê :
- Má có điều kiện để mua sựi? im lặng của con mà . Tại má không qúy tình ruột thịt thôi . Má quên rằng chị em nó là cháu "ruột dư" sao ? Khi nó có tiền trong tay và cái túi má không còn vàng, thì má cũng không được nó săn sóc đâu . Má bệnh hoạn, gìa yếu chỉ có thằng con này thôi, tại sao má không nghĩ đến điều đó chứ ?
Ngoại tức giận qúa nên buông xuôi :
- Được, vợ chồng mày muốn nói gì thì cứ nói cho thỏa thích tao nhất định không giao số tiền đó của vợ chồng nó cho bây tựi? do tiêu xài không tiếc thương đâu.
Cậu Hiếu dịu giọng :
- Má tựi? nói nha . Má tưởng khi biết bà Hương là đứa trẻ bụi đời, tứ cô vô thân, được ba đem về nuôi, không phải thương yêu mà là để đở đầu cho má nuôi đám con mình được . Má không nhớ rằng khi má sinh ra bao nhiêu là chết bấy nhiêu sao ? Vừa có đứa giữ em không tốn tiền, vừa được nuôi con mình, má mới giữ bà ấy lại, chứ má có yêu thương gì con bé đó.
- Mày im đi, biết gì mà nói . Tao thương con Hương hơn máu thịt của mình đó . Nếu thương mày hơn đứa con nuôi kia, tao đã đưa tiền cho mày rồi . Thà tao đây chết đi, chứ còn sống ngày nào là còn lo cho ba đứa trẻ bơ vơ ấy . Hai vợ chồng bây đừng có hòng đoạt tiền của chị em nó ?
Mợ cất giọng êm ái hơn :
- Má nghĩ lại đi, đây là con ruột của má mà . Chẳng lẽ, nhìn núm ruột mình đói, má vui hay sao ? Vậy còn tình nghĩa gì nữa mà gọi mẹ mẹ, con con ? Tụi nó có phải là máu thịt của má đâu, dại gì lo lắng chứ ? Tại tụi con bị tịch thu số hàng qúa lớn nên kẹt vốn, chứ nào phải tham lam muốn chiếm đoạt số tiền của vợ chồng chị Hương mà má gán ép.
- Dù bây nói thế nào tao cũng không đổi ý . Đời con Hương khổ nhiều rồi, tao không muốn con của nó phải bơ vơ như mẹ nó ngày nào nửa . Số tiền ấy Khả Khả có thể bảo đảm tương lai chị em nó sau này . Tao có chết cũng vui lòng.
Cậu Hiếu với vẻ dứt khoát :
- Vậy sau này má có gì để đám cháu hiếu thảo đó lo lắng . Tụi con sống khổ sở thế nào má không cần biết đến, vậy cũng xong . Có chuyện con mới biết má thương con thế nào đó.
- Hiếu, mày nói vậy mà nghe được sao ?
- Tại má ép con thôi, chứ con đâu muốn bỏ má.
Bà liệng xâu chìu khóa thật mạnh với vẻ bựi?c dọc . Giọng bà cáu lên vẻ hờn dỗi :
- Đó vào tủ lấy hết cho vừa ý, rồi về đây làm đám ma cho tao luôn, chết tao cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Tưởng rằng cậu mợ không dám lấy trước ánh mắt đăm đăm giận dỗi của ngoại . không ngờ, Khả nghe giọng cười thỏa mãn của cậu :
- Ít ra má cũng có chút lòng thương và nghĩ đến con mình chứ . Mình đi em.
- Thì đi, nhanh lên để lũ nhỏ đó về cản trở, khó cho mình.
Khả Khả không dằn được, cô bước vào trước gương mặt đầy nước mắt của ngoại và sựi? ngỡ ngàng của cậu mợ . Sau phút ấy, cậu cười gỉa lả :
- Cậu mượn đỡ thôi mà.
Ông quay nhanh để b